Có một số bí mật muốn giấu mà giấu không được. Vương Kiến Hạo bây giờ mới hiểu được câu nói đó. Đứng trước mặt Tống Nhuận anh như bị vạch trần cả tim gan dưới mắt bà.
Anh không nỡ lừa gạt bà, bà là mẹ anh.
Tống Nhuận vì thấy anh im lặng nên bất giác siết chặt tay, ánh mắt bà chỉ độc sự kinh hãi bao vây. Anh hiểu được cảm xúc trong lòng bà, bà đang lo sợ.
“Mẹ, chẳng phải mẹ và mợ đã hỏi về thân phận của cô ấy rồi?”
“Cô gái đó có quá nhiều điểm tương đồng với con gái của Đường Sâm. Hạo, mẹ mong suy nghĩ này của mẹ là sai.” Bà không kiêng dè mà nói thẳng ra, đây cũng là lần đầu tiên anh thấy bà chủ động nhắc đến tên Đường Sâm sau ngần ấy năm.
Vương Kiến Hạo cơ hồ im lặng, vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng không thể im lặng được nữa anh mới nhẹ nói ra:“Phải, suy nghĩ của mẹ không sai.”
Bàn tay Tống Nhuận nắm tay anh chợt run rẩy, sau đó hai cánh tay đồng thời rơi thõng xuống. Bà lắc đầu, thực sự không muốn tin những lời anh vừa nói:“Hạo, mẹ đã bảo con đến Bắc Kinh xây dựng lại cuộc sống, chưa từng bảo con trả thù, vậy sao con lại liên quan đến cô gái đó? Lại còn là bạn gái con?”
“Mẹ, đã qua rồi.”
“Đường Sâm vào tù, có phải là con làm đúng không?”
Vương Kiến Hạo đột nhiên nhớ đến đêm đó gặp Đường Sâm ở sở cảnh sát, sau đó đầu óc anh lại xoay một vòng lớn, dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-cuoi-mua/2630187/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.