Cô sợ hình ảnh như quỷ dữ này của anh, sợ hãi cả con người đen tối bên trong anh.
“Chúng ta căn bản không có tình cảm. Vương Kiến Hạo, nếu anh không yêu xin anh cứ buông tay ra.” Đôi mắt cô lấp lánh, như những vì sao tinh tú đang dăng mình ngoài bầu trời đen kịt kia, lại như những đốm lửa nhỏ bùng lên giữa tối tăm mịt mùng, thắp sáng cơn mộng của riêng anh, khiến anh choàng tỉnh và đối diện với thực tại rằng, anh sắp mất cô rồi.
Lực đạo tay của Vương Kiến Hạo lỏng dần rồi cứ thế rời xa khỏi bả vai đang run lên theo từng nhịp thở mạnh của Đường Tử Hân. Anh đang run rẩy, từng ngón tay cũng tê dại. Tâm trí anh lại trôi về nơi nào đó, khoảnh khắc nào đó và bóng hình nào đó.
Con tim thắt lại, cảm giác như từng dây thần kinh cùng tĩnh mạch đứt phựt, cả cơ thể trong tức khắc rơi vào trống rỗng bi ai.
Vương Kiến Hạo nhìn người phụ nữ dưới thân, nhìn đến xuất thần, anh từ từ đứng thẳng dậy, cả cơ thể đều đang làm trái mệnh lệnh. Giống như một tiếng gọi lớn, anh thức tỉnh từ cơn mộng dài.
Người phụ nữ trước mắt anh, anh có yêu không?
Không, cô không phải người anh yêu.
Hóa ra từ trước đến nay cái bóng của quá khứ chưa từng buông tha cho anh, vậy nên dù cho anh cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Và bây giờ điều anh nên làm là buông tay sao?
Một luồng cảm xúc khó có thể gọi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-cuoi-mua/2630181/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.