Hôm sau, Diệp Mạch Trần đến trường thì thấy Quý Tâm Thiên đã có mặt. Trên mặt cô vẫn lưu rõ dấu vết ngày hôm qua. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng. “Diệp Mạch Trần, chuyện hôm qua, tôi… xin lỗi.” Anh lắc đầu, mỉm cười. “Không sao đâu.” Quý Tâm Thiên chăm chú nhìn vào ánh mắt nâu sâu thẳm của Diệp Mạch Trần, cô muốn cố hết sức ghi nhớ đôi mắt này. “Tháng tới, tôi sẽ không đến nữa.”
“Sao cơ? Không đến? Tại sao vậy?”
“Bởi vì, bà ta… Hơn nữa, cha tôi phá sản. Nên người đàn bà đó không cho tôi đi học tiếp.”
Đôi mắt nâu của Diệp Mạch Trần toát lên vẻ buồn rầu. “Quý Tâm Thiên, cậu… Vậy tôi có thể gặp cậu nữa không? Đừng rời đi, cậu…”
“Rời đi à? Sớm muộn gì tôi cũng rời đi mà thôi.” Cô nói.
“Nếu không gặp được cậu, tôi cũng chẳng có ngày mai.” Anh thì thầm.
Quý Tâm Thiên cắn mạnh vào môi, giả vờ chưa nghe thấy gì hết.
Diệp Mạch Trần, nếu không gặp được cậu, tôi cũng sẽ không có ngày mai.
Còn bảy ngày nữa là bước sang tháng sau. Quý Tâm Thiên muốn bản thân có thể vui vẻ trong bảy ngày này, ít nhất thì trước khi chia tay, cô có thể khiến lòng anh tươi cười.
Không ngờ, ngày thứ ba, Diệp Mạch Trần lại không đến trường. Anh chỉ nhờ một nam sinh gửi cho Quý Tâm Thiên một lá thư.
Trên đó viết: Cuối tháng này cậu đến bệnh viện được chứ? Nhất định phải đến, bên trong có một tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ của bệnh viện.
Quý Tâm Thiên không khỏi bất an.
Hai ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-chim-di-tru/221116/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.