Sáng hôm sau, trong thành phố trời đổ tuyết lớn.
Tô Bạch tỉnh lại trong lòng Lâm Tiêu, dụi dụi hai mắt, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ cảm thấy mừng rỡ.
Thiên địa đều phủ một mảnh màu trắng dịu dàng.
Lâm Tiêu trượt tay xuống dưới eo Tô Bạch, ân cần nói: đau không? Có mỏi không?
Tô Bạch khẽ động, nhớ tới chuyện đêm hôm qua, trên má lập trức tràn ra một mảnh hồng hồng: cũng tàm tạm, chỉ là rất mỏi…bất quá không ảnh hưởng gì đến hành động.
Lâm Tiêu để Tô Bạch nằm xuống, nhẹ nhàng xoa eo cho cậu.
Hai người ăn sáng xong, kéo nhau xuống khoảng sân dưới lầu khách sạn ngắm tuyết.
Tuyết mới rơi nhẹ nhàng sạch sẽ, Lâm Tiêu nổi lên tính trẻ con, vói vào lớp tuyết dày chồng chất sau một đêm, lăn lại thành viên cầu lớn, cùng Tô Bạch đắp người tuyết.
Tô Bạch nghiêng đầu đáng giá người tuyết mới đắp, đột nhiên nghĩ ra: đúng rồi, cậu về phòng một chuyến, lấy khăn quàng cổ của tớ quấn lên.
Lâm Tiêu lập tức xoay người chạy lên lầu lấy khăn.
Khăn quàng cổ là quà lễ tình nhân Lâm Tiêu tặng cho Tô Bạch năm lớp 11, Tô Bạch yêu thích không rời tay, mỗi khi trời lạnh đều đeo lên.
Xúc cảm mềm mại của lông tơ chạm vào bàn tay, tựa hồ còn mang theo hơi ấm nhàn nhạt.
Lúc Lâm Tiêu chạy xuống lầu, nhìn thấy Tô Bạch đang sửa lại đầu người tuyết, muốn làm cho cái đầu tròn mịn một chút, một trận gió nhẹ thổi qua, tuyết vụn đọng lại trên nhánh cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-tri-chuong/1889967/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.