Ngày hôm sau, Lâm Tiêu đưa Tô Bạch đi đo kính sát tròng. 
Từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên đeo kính áp tròng, Tô Bạch có chút luống cuống tay chân, chỉ sợ không cẩn thận chọc tay vào nhãn cầu. 
Thật vất vả mới đeo được, Tô Bạch ngẩng đầu, nhìn vào trong gương chớp chớp hai mắt. 
Trong gương là một đôi mắt to sáng ngời hữu thần, mang theo một chút ngây thơ trẻ con, lúc kinh ngạc mở lớn mắt lại có vẻ ngoan ngoãn vô tội. 
Lâm Tiêu đứng một bên nhìn, bỗng nhiên không lí do liên tưởng đến nai con trong rừng. 
Nai con này chạy loạn khắp nơi, chạy chạy, không đầu không đuôi cứ như thế xông tới nhẹ nhàng chạm vào trái tim Lâm Tiêu. 
Tô Bạch rất cao hứng, gò má trắng nõn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, không nhịn được thở ra một hơi: đeo lên nhìn mọi thứ đều trở nên rõ ràng, thật tốt, lại không phải đeo nặng. 
Lâm Tiêu hồi phục lại tinh thần, nở một nụ cười: nhìn cũng rất đẹp. 
Tô Bạch lại lộ ra vẻ mặt vô tội, mở to hai mắt nhìn Lâm Tiêu, cười cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ cực kỳ trêu ngươi, xấu hổ xoa xoa mũi che giấu nụ cười vui sướng. 
Trái tim Lâm Tiêu nhảy lên ầm ầm, vươn tay xoa xoa mái tóc hơi dài của Tô Bạch, giọng nói có chút bất đắc dĩ:…..cậu đã bao lâu không cắt tóc rồi hả? 
Tô Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, làm như điều này rất đáng tự hào xòe ra ba ngón tay: ba tháng rồi! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-tri-chuong/1889949/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.