Vệ Hùng cảm thấy giác quan của hắn có vẻ như ngừng công tác rồi. Sống hai mươi lăm năm trên đời, từ năm mười bảy tuổi đó theo phụ thân diện kiến tân hoàng bằng tuổi hắn, yếu ớt lạnh lùng lại khiến hắn trao tâm, hắn đã biết cả đời này, mình sẽ không thể nào biết được cái gì gọi là lưỡng tình tương duyệt nữa.
Đã từng muốn quên đi, nhưng cho dù hắn cố gắng không suy nghĩ, cố chém giết trên chiến trường hay huấn luyện trên võ trường đến quên mình, chỉ cần nhập mộng, tất cả đều là khuôn mặt băng sương mưa tuyết của thiên tử thiếu niên. Lúc cùng y bốn mắt chạm nhau, hắn không sao khống chế được tim mình.
Vệ Hùng không biết tại sao chỉ trong khoảnh khắc đó, hắn đã đem khuôn mặt chẳng chút vui vẻ của thiếu niên kia khắc thật sâu trong lòng, nửa đêm tỉnh mộng đều là điên cuồng tương tư.
Nhưng nhiều năm nhớ thương như vậy, mơ ước nhiều như vậy, hắn lại chưa từng mơ thấy cảnh tượng chân thật thế này. Ngay cả nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ được thân cận thần của hắn.
Hắn chỉ mong cái hôm bị buộc tội công cao chấn chủ đó, người kia có thể tự mình thẩm vấn, nếu người kia trước khi hắn chết đạp cho hắn một cước, cũng coi như không thảm đến nỗi cả đời không chạm được người thương.
Hắn có chết cũng không nghĩ đến, thần sẽ cho hắn thân cận, hơn nữa còn chủ động gần hắn. Khuôn mặt như băng tuyết tạc ra, gần ngay trước mắt, đôi môi mềm mại như mây trời đang chạm vào môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-quang-trung-thanh/196576/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.