“Ta giúp ngươi mặc!”
“Không cần!”
“Tích Triều… Da ngươi mịn quá…”
“Thích Thiếu Thương! Ta có thể không ngại ngươi bị trĩ!”
——
Sáng hôm sau, khi nắng mai vàng óng rải khắp phòng, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều ngồi trên giường, hai người nhớ tới đêm qua, đều đỏ mặt, không dám lên tiếng.
Hồi lâu, Thích Thiếu Thương mở miệng nói: “Ta đi Lục Phiến Môn đây.”
Cố Tích Triều mắt cũng không chớp một cái: “Ừm.”
Thích Thiếu Thương gãi gãi đầu: “Ta… Ta đi tra hung thủ vụ liên hoàn án.”
Cố Tích Triều dần dần lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt thanh lệ, nghiêng đầu nhìn Thích Thiếu Thương: “Ngươi tin ta?”
Thích Thiếu Thương ra sức gật đầu.
“Tại sao?”
“Ta luôn cam tâm tình nguyện tin ngươi.”
“Nhưng ta gạt ngươi biết bao nhiêu lần rồi.”
“Cho dù ngươi thực sự gạt ta, cùng lắm ta đau khổ thêm một lần nữa thôi. Không sao.”
Cố Tích Triều nhịn không được cúi đầu cười, một bàn tay chậm rãi từ trong chăn thò ra, muốn nắm tay Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương chớp chớp mắt, cũng vươn tay bắt lấy tay Cố Tích Triều, nắm thật chặt. Hai người ngồi tại chỗ cười ngố nửa ngày.
Cố Tích Triều ngẫm nghĩ, nói: “Ta đi với ngươi.”
Thích Thiếu Thương tà ác liếc thoáng qua hạ thân của y, lúm đồng tiền từ từ hiện ra: “Hông của ngươi… với cả… mông của ngươi… không đau sao?”
Cố Tích Triều tức giận mặt càng đỏ hơn.
Lúm đồng tiền trên mặt Thích Thiếu Thương cũng lún sâu hơn: “Ngươi cứ nghỉ ở nhà chờ ta.”
Cố Tích Triều xoay người về hướng đầu giường, chỉnh trang lại trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-mau/25425/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.