“Ta tới đòi lại dê của ta!”
Cố Tích Triều giận tái mặt: “Hai con dê này do ta tân tân khổ khổ nuôi mấy năm nay, dựa vào đâu phải đưa cho ngươi?”
Thích Thiếu Thương cũng nổi giận: “Hai con dê này vốn là của ta!”
——
Hai hôm sau, Thích Thiếu Thương lại mua về một ít đồ gia dụng đơn giản, Tức Hồng Lệ thấy hắn tự mình khiêng mọi thứ vào Lục Phiến Môn, trong lòng vừa mừng vừa lo hắn vất vả, lấy khăn tay lau mồ hôi cho Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương cười nói: “Cảm ơn.”
“Chúng ta cũng sắp thành thân rồi, sao huynh còn khách sáo như vậy.”
“Khụ…”
Tức Hồng Lệ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Thiếu Thương, hai con dê đực đâu?”
Thích Thiếu Thương tim liền lạc nhịp: “Cố Tích Triều đang nuôi chúng.”
“Huynh đi đòi lại có được không? Muội muốn tự nuôi chúng.”
Thích Thiếu Thương dè dặt nói: “Hồng Lệ, nuôi dê cực lắm, phải đi chăn, rồi phải cắt cỏ cho chúng ăn, còn phải dọn phân dê…”
“Nhưng đó là quà muội tặng huynh!”
Thích Thiếu Thương hết đường phản đối: “Được rồi, ta đi.”
Thích Thiếu Thương hỏi thăm nơi ở của Cố Tích Triều, một bước đi ba bước ẹo (=))) về hướng ngoại thành.
Mình nên dùng thái độ gì để đòi lại hai con dê đây?
Một cước đá văng cửa chính: Cố Tích Triều! Lão tử tới đòi dê! (vãi =))))
Không được không được, mình đã không còn là thổ phỉ nữa.
Cố công tử, cảm tạ ngươi bấy lâu nay thay ta chăm sóc hai con dê, mấy lượng bạc này coi như đền tiền thức ăn gia súc.
Không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-mau/25419/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.