*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Tô Ẩn rời giường Huyền Ngự đã luyện kiếm trong sân được một lúc, Tô Ẩn dựa cửa, nghe tiếng kiếm xé gió đã biết kiếm thuật của Huyền Ngự đã đạt đến cảnh giới rất cao, trong lòng vô cùng vui mừng.
Huyền Ngự kết thúc một chiêu cuối cùng của kiếm pháp, thu hồi khí tức, cười gọi: "Ca ca."
Tô Ẩn còn vì chuyện tối qua mà cảm thấy có chút ngượng, nhưng Huyền Ngự vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra. Thấy Tô Ẩn rời giường, vô cùng tự nhiên rửa tay, sau đó đem đồ ăn vẫn còn ấm dọn ra đĩa. Những cái này trước đều do Tô Ẩn làm, giờ chỉ cần Huyền Ngự ở nhà sẽ làm sạch.
(Chuyện tối qua:v hiểu lầm đó)
Tật mắt của Tô Ẩn chẳng hiểu sao mấy năm gần đây tựa hồ càng có khuynh hướng nặng thêm, tuy Tô Ẩn không nói nhưng Huyền Ngự nhìn mấy điểm khác thường trong cử động hàng ngày của Tô Ẩn là biết mắt ca ca ngày càng kém, cho dù những biến hóa nhỏ này diễn ra trong bảy năm trời, thì vài điểm nhỏ nhặt nhất cũng bị phóng đại ra.
Nên chỉ cần Huyền Ngự ở nhà sẽ nhóm lửa, đun nước, thậm chí châm nến cũng không cần Tô Ẩn làm, lúc mình phải về núi Trác Phong cũng dặn dò ca ca ăn ở ngoài hoặc mua về ăn, vì muốn giám sát Tô Ẩn mà Huyền Ngự tạo quan hệ tốt với dì Lưu để nhờ dì chăm sóc Tô Ẩn giùm, đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-mat/14484/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.