Hoa đào trong viện đã tàn, chồi non xanh mơn mởn, ngẫu nhiên có thể tìm thấy vài chiếc lá vừa thành hình thành dạng.
Huyền Ngự tuy thỉnh thoảng làm ầm, nhưng ở phương diện uống thuốc lại nghe lời một cách thần kỳ, cái này khiến Tô Ẩn bớt lo không ít. Mỗi ngày có thể thoải mái nghỉ ngơi trên giường, một ngày ba bữa không cần quan tâm, hôm nay vết thương trên người cơ bản đã ổn hết.
Hôm đó Tô Ẩn về nhà ăn cơm với Huyền Ngự, Tô Ẩn gắp một đũa thức ăn vào chén cho Huyền Ngự, nó bình thường ngoan ngoãn mà nay lại không ăn, chỉ cúi đầu cầm đũa gẩy gẩy đồ ăn trong chén, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
"Sao vậy, không thoải mái ở đâu à?" Tô Ẩn dừng đũa, vươn tay sờ sờ trán Huyền Ngự.
"Không phải." Huyền Ngự để Tô Ẩn tùy ý vuốt trán mình, còn đụng đụng, cọ cọ lòng bàn tay Tô Ẩn, "Ta chỉ đang nghĩ xem nên gọi ngươi như thế nào?"
"?" Tô Ẩn sờ thấy ấm vừa đủ thì an tâm, "Chỉ cần ta ở đây, ngươi gọi ta là ta tới liền thôi ~"
"—— Ý ta không phải vậy." Huyền Ngự nhíu mày, nghĩ lại hình như mình chưa từng gọi người trước mắt này, vẫn luôn có gì thì nói thẳng, chẳng xưng hô gì hết. Sao trước kia lại quen quá mà sơ suất không nghĩ tới chuyện này nhỉ?
"Ta đang nghĩ không biết nên gọi ngươi là "Tô Ẩn" hay gọi ngươi là "cha" nữa?" Huyền ngự cầm chặt tay Tô Ẩn, nghiêm túc nói.
"..." Tô Ẩn sững sờ, không khỏi bật cười, thật sự khó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-mat/14478/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.