Thằng nhóc bị một trận ồn ào đánh thức.
Nó vừa mở mắt liền nhìn thấy nóc nhà, không khỏi trố mắt nhìn.
Nóc nhà... Sao có thể có nóc nhà chứ? Mình từ trước tới giờ đều là cảnh màn trời chiếu đất tùy tiện tìm một chỗ mà ngủ, thường xuyên trải qua một đêm ở xó tường, tốt một chút thì là ngủ ở mấy nhà hoang sắp phá bên đường, mỗi lần tỉnh dậy thứ đầu tiên nhìn thấy đều là nền trời, đây là lần đầu tiên khi tỉnh lại được nhìn thấy nóc nhà trong mấy năm qua.
Thằng bé có chút hoảng hốt, mở mắt, lại nhắm mắt một hồi mới xác nhận mình không nằm mơ.
Mà cách đó không xa có tiếng nói.
"Tiểu Ẩn à, đứa bé kia ở vài ngày thương thế tốt lên thì phải để nó đi thôi."
"Thương thế của nó vài ngày không thể tốt lên được."
"Vậy... Chẳng lẽ con nhất định muốn thu lưu nó sao?"
"..."
"Con... Con đây là cố ý muốn thu lưu nó rồi á hả?"
"Vâng."
"Aizz —— con, con đứa nhỏ này, tuổi của con như vậy mà còn mang theo đứa này thì cô nương nhà nào sẵn lòng gả cho con đây!"
"... Dì Lưu, con biết rõ tình huống của mình, cho dù không có đứa bé kia cũng sẽ chẳng có cô nương nào gả cho con đâu."
"Aizz, chuyện đó..."
"Dì Lưu à dì đừng nói nữa mà, đứa bé này con quyết định nuôi rồi."
"Con, con đứa nhỏ này, ta chỉ vì muốn tốt cho con thôi! Con năm nay đã mười bảy rồi, tuổi cũng không còn nhỏ, con mà mang theo đứa bé này, chuyện đó thật sự..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mu-mat/14472/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.