Tác giả: Yến Chi Châu
Tối hôm trước.
Ngụy Thoa trở lại ký túc xá, mái tóc dài và đen của nàng rối tung vì chạy vội. Những nữ sinh khác trong phòng dường như đang ngó lơ Ngụy Thoa, coi nàng như không khí, ai làm việc người nấy, cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn, và Ngụy Thoa có lẽ đã quen, nàng lững thững đi về giường.
Ngụy Thoa bị ba người bạn khác trong kí túc xá cô lập. Có lẽ vì nàng là gái quê, có lẽ vì nàng xinh xắn, cũng có lẽ vì nàng thông tuệ, suy cho cùng, lại có lẽ đây là một sự mâu thuẫn trong im lặng giữa hai phía.
Chính Ngụy Thoa cũng không cảm nhận được chúng xảy ra từ khi nào, nàng chỉ coi đó là do những cô gái thành thị ái ngại kết thân, cho đến khi Ngụy Thoa thấy họ vui vẻ cùng ăn, cùng chơi, nàng mới nhận ra: họ chỉ ái ngại nàng, một cô gái nông thôn quê mùa mà thôi.
Đó chẳng phải là một sự ảo tưởng tự hại hay tự ái đâu, bởi Ngụy Thoa đã đích tai nghe thấy những nữ sinh ấy gọi nàng là con nhỏ gái quê bần tiện bằng thứ giọng khinh khỉnh. Câu nói vừa bông đùa vừa châm biếm ấy làm Ngụy Thoa tự thấy mình như con vịt xấu xí trong hồ thiên nga.
Và cứ vậy, mỗi khi đứng cạnh những nữ sinh sành điệu ấy, nàng cảm thấy bản thân mắc thật nhiều khuyết điểm, váy dài lôi thôi, áo sơ mi cũng đã giặt đến bạc màu, đến cả mái tóc đen nhánh luôn được mọi người trong thôn ngợi khen của Ngụy Thoa cũng trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-npc-va-ban-trai-dai-lao-cua-cau-ay/246375/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.