Tan học Bàng Sảnh và Tôn Minh Phương cùng đi xuống cầu thang. Tôn Minh Phương nhỏ nhắn, hướng nội, là bạn học ngồi đằng trước cô nàng Bàng Sảnh tùy hướng trong mấy tháng trở lại đây, mặc dù vậy, quan hệ của hai cô bé tương đối tốt.
Bình thường hai cô gái sẽ cùng đạp xe về với nhau nhưng hôm nay Bàng Sảnh lại nói mình không đi xe đạp mà sẽ về bằng xe bus.
Tôn Minh Phương đi về phía nhà xe còn Bàng Sảnh thì ngâm nga hát đi tới cổng trường. Cô đi về hướng tây men theo đường cái, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh. Đi được vài phút thì có tiếng một cậu con trai vang lên bên cạnh: “Bàng Bàng.”
Bàng Sảnh quay lại thì thấy Cố Minh Tịch đang đứng đợi bên cạnh một cửa hàng sửa chữa xe đạp, cô dở khóc dở cười: “Sao anh lại đứng ở đây?”
“Ở đây kín đáo, khó phát hiện.” Cố Minh Tịch ngước nhìn mái hiên tối đen trên đỉnh đầu rồi bước tới cạnh Bàng Sảnh, mỉm cười: “Đi về thôi.”
Bàng Sảnh vẫn tiếp tục cười: “Bọn mình thế này giống cảnh sát đặc nhiệm nằm vùng nhỉ?”
“Em không thích bị mọi người đồn thổi lung tung còn gì?” Cố Minh Tịch bình thản nói: “Không để họ nhìn thấy là được.”
Bàng Sảnh há miệng, rất muốn nói cho cậu biết là thực ra cô đã không còn để bụng nữa rồi. Tạ Ích nói rất chính xác, tình cảm bao năm từ tấm bé của cô và Cố Minh Tịch sao có thể bị mấy tên con trai đáng ghét trong lớp làm ảnh hưởng được? Nhưng vừa thấy đôi mắt long lanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-da-dieu-cua-toi/80670/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.