Trên bàn ăn các giáo viên khác đều gắp thức ăn cho Bàng Sảnh. Bàng Sảnh vừa được ăn ngon lại uống vài ngụm bia nên bắt đầu nói nhiều, thậm chí còn nhắc đến những chuyện vụn vặt hồi Cố Minh Tịch còn đi học.
“Hồi đó anh ấy bao nhiêu tuổi nhỉ, để tôi nhớ lại xem, hình như là tám, cùng lắm là chín. Lớp tôi đi du xuân, ở công viên có hồ nuôi cá chép. Mọi người ai cũng bỏ tiền mua mấy chiếc bánh mì bên bờ hồ rồi bẻ vụn thả cho cá ăn. Cố Minh Tịch cũng tới ngồi chơi với chúng tôi, anh ấy cởi dép ngồi xuống bờ hồ. Kết quả là đông người quá, không cẩn thận đá một chiếc dép của anh ấy xuống dưới rồi không vớt lên được, ha ha ha ha…”
Mặt mũi Bàng Sảnh đỏ tưng bừng, vừa cười khanh khách vừa ngả vào vai Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch ngẩn ra, thầy Trần gặng hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó anh ấy đành xỏ một chiếc dép đi chơi khắp nơi với chúng tôi. Em nhớ là anh còn bị tảng đá làm trầy chân đúng không?” Bàng Sảnh bịt miệng cười khúc khích. Trước mặt nhiều người như vậy, cô bất ngờ nói: “Cố Minh Tịch, em thú tội với anh vậy. Thực ra chiếc dép đó của anh bị em bất cẩn đá xuống hồ. Lúc đó em sợ quá nên không dám nói với anh, em xin lỗi!”
Các giáo viên khác cười rần, Cố Minh Tịch dở khóc dở cười. Anh vẫn nhớ chuyện đó, sau khi một chiếc dép bị rơi xuống nước, Bàng Sảnh cuống cả lên, cô còn cầm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-da-dieu-cua-toi/2126157/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.