Lý Hàm hỏi Cố Minh Tịch: “Con tìm được việc gì vậy?”
Cố Minh Tịch nói: “Con đi trông quán net.”
“Con có làm được không?”
“Con làm được mẹ ạ.” Cố Minh Tịch cười nói, “Chủ quán rất tốt bụng, con chỉ cần làm ban ngày, còn có thể về nhà ăn trưa, mà lương cũng được trả theo ngày.”
Lý Hàm nói: “Ồ… Đúng là người tốt bụng.”
Từ đó Cố Minh Tịch bắt đầu cuộc sống “đi làm” của mình, ngày nào cũng đi sớm về muộn, giữa buổi về bệnh viện ăn trưa với mẹ.
Chắc chắn mới đầu cậu chưa thể quen ngay với việc ngồi lang bạt trên cầu vượt, không chỉ cảm thấy hồi hộp mà nhiều hơn là xấu hổ. Thậm chí cậu không dám ngẩng mặt lên nhìn mọi người, chỉ cần chặt lấy bút vẽ hết bức tranh này đến bức tranh khác. Hầu hết mọi người đi qua cậu đều có những bước chân hối hả, chỉ thỉnh thoảng mới có người dừng bước trước gian hàng, cậu thấp thỏm ngước lên nhìn đối phương một cái rồi vội vàng cúi xuống ngay tức thì.
Sáng đầu tiên cậu không bán được một bức tranh nào. Người đàn ông đan những con vật bằng tre nứa họ Thành, mọi người gọi anh ta là Thành Đại Pháo. Thành Đại Pháo bèn nói với Cố Minh Tịch: “Tiểu Cố, cậu nhút nhát quá, như thế thì làm sao mà kiếm được tiền, chúng ta không ăn cắp ăn trộm mà dựa vào khả năng của mình để kiếm miếng ăn, có gì phải xấu hổ chứ?! Nếu có khách vào xem, cậu phải đon đả chào mời người ta!”
Cố Minh Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-da-dieu-cua-toi/2126150/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.