Khi Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch trở lại khách sạn thì đồng hồ đã điểm chín giờ tối. Cả hai đều mệt phờ người, ban sáng hầu như không được nghỉ ngơi, buổi tối thì lại đi bộ quá nhiều. Bàng Sảnh chẳng quan tâm đến cơ thể ướt đẫm mồ hôi, cô đá bay đôi dép sandal rồi nhào lên giường giang rộng tay chân thành hình chữ đại, miệng than: “Mệt chết đi được!”
Cố Minh Tịch nói: “Tắm rồi đi ngủ sớm thôi.”
“Anh tắm trước đi…” Bàng Sảnh lăn lộn trên giường, “Để em nghỉ một lát đã.”
Cố Minh Tịch bật cười, “Ừ, vậy em xem ti vi trước đi.”
Nhà vệ sinh của khách sạn bốn sao vừa rộng rãi vừa sạch sẽ, Cố Minh Tịch thoải mái tắm một cái thật sạch. Dây chằng trên hai chân rất dẻo dai, cậu có thể giơ chân cao đến ngang đầu. Ngồi trong bồn tắm rộng rãi, thậm chí cậu còn tự gội đầu được cho mình.
Tắm xong, lúc đứng trước gương mặc quần áo, hơi nước trên mặt gương đã bay dần, Cố Minh Tịch lại một lần nữa được chiêm ngưỡng cơ thể của mình. Cậu xoay một vòng, nhìn bờ vai của mình, nơi đáng lẽ phải có hai cánh tay bây giờ chỉ còn lại mẩu xương đầy sức sống vẫn đang sinh trưởng, và cả vết sẹo trông thật đáng sợ ngoài da.
Tự nhiên lại thấy bức bối trong lòng vì mình không giống như những người bình thường khác. Cậu bé mười lăm tuổi Cố Minh Tịch cúi gằm mặt, hai vai co lại, nước trên đầu róc rách chảy xuống, đột nhiên, tầm mắt cậu đặt lên chiếc vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-da-dieu-cua-toi/2126091/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.