Chương trước
Chương sau
Tóm tắt: Hơi thở nóng bỏng toát ra khi được ôm bởi một người đàn ông đẹp trai và trưởng thành như vậy...

- --------

Giọng nói người đàn ông trầm thấp, áp sát vào tai cô, hơi nóng vỗ về trên khuôn mặt, tư thế này của bọn họ thật sự rất thân mật.

Ngu Tích sững người một lúc, không hiểu sao lại bối rối.

Suy nghĩ về việc hôm nay từ việc cùng dạo bộ đến như hiện tại, đủ mọi loại hành vi của anh hôm nay, tựa hồ đều tuân theo gì đó.

Anh giống như một thợ săn dày dạn kinh nghiệm, vô cùng kiên nhẫn, từng chút một dẫn cô vào cái bẫy mà anh muốn, nhưng cô lại phản ứng quá chậm.

Lúc này, khi cô cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh đã ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, tay hơi dùng sức, cô liền ngã vào trong vòng tay rắn chắc của anh.

Anh cúi đầu hôn cô, áp đôi môi khô nóng của mình lên đôi môi mềm mại của cô, trằn trọc, nhấm nháp mà cọ xát.

Nếu nói anh dịu dàng thì cũng không phải là dịu dàng, anh có mục đích rõ ràng, tấn công dứt khoát, dù anh có ôn nhu đến đâu cũng không thể che giấu được ham muốn chiếm hữu toát ra từ hơi thở sâu thẳm và ánh mắt sắc bén.

Nhưng nói là không dịu dàng thì lại rất dịu dàng, tuy rằng anh mạnh mẽ, hôn cô gần như không thở nổi, nhưng anh lại không thô lỗ, động tác rất nhẹ nhàng, hai tay đặt lên eo cô một cách nho nhã, không có hành động vượt quá giới hạn.

Ngay cả tại thời điểm này, khi sảnh trung tâm mua sắm đã vắng vẻ.

Ngu Tích còn chưa từng bị hôn như thế này, huống chi còn với một người đàn ông thành thục lại có hơi thở mạnh mẽ như vậy.

Cô gần như không thể đứng vững, mềm thành một vũng nước, chỉ có thể bám vào người anh, dán vào trên ngực anh.

Hơi thở hòa quyện vào nhau, đầu lưỡi anh xâm nhập vào trong miệng cô, môi và răng có hơi thở mát lạnh nhưng lại nóng bỏng, anh đau lòng hôn lên má cô, hốc mắt cô ẩm ướt như phủ một tầng hơi nước.

Hơi thở của cô không ổn định, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Thẩm Thuật đột nhiên buông cô ra, kéo cô ra khỏi trung tâm mua sắm.

Ngu Tích không hiểu gì nhìn sườn mặt trầm tĩnh của anh. Đi một hồi, anh tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của cô, cúi đầu ghé vào tai cô giải thích: "tôi không thể lại tiếp tục hôn em, chỉ sợ không nhịn được muốn em ở đây."

Ngu Tích bị những lời nói trắng trợn của anh chọc cho mặt đỏ tai hồng.

Đôi khi cô thực sự bội phục anh, gương mặt anh nhã nhặn anh tuấn, không ngờ lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy.

Trên đường trở về, hai người cũng không nói chuyện, Ngu Tích cúi đầu đếm đá cuội dưới chân.

Nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt của Thẩm Thuật vẫn luôn hướng về phía cô.

Mãnh liệt, bình tĩnh, lại trắng trợn lộ liễu.

Tuy rằng không quay đầu lại, nhưng cô cảm thấy chỉ cần chậm một bước, liền có thể va vào trong ngực của anh.

Sau khi bước tiểu khu, bước vào phòng thang máy, cô nhìn chằm chằm vào số tầng không ngừng tăng lên.

Từ khóe mắt, cô thoáng thấy chiếc áo len màu đen của Thẩm Thuật, đường viền cổ áo cao, ôm sát chiếc cổ thon thả của anh, xương ở góc hàm rõ ràng, toát ra vẻ lạnh lùng yên tĩnh.

Khi lần đầu gặp nhau, cô còn nghĩ anh khá biết kiềm chế, nhưng bây giờ cô lại thầm oán trong lòng.

Anh hấp dẫn hơn nhiều so với những người đàn ông chủ động ham muốn.

Ngay cả khi anh ăn mặc kín kẽ, lơ đãng phóng tới một ánh mắt cũng đủ khiến người khác tâm phiền ý loạn, miên man bay bổng suy nghĩ.

Càng lãnh đạm lại càng khơi dậy trí tò mò, ham muốn khám phá của con người.

"Trong lòng em, tôi đã bị nói xấu thành cái dạng gì rồi?" Đột nhiên anh bắt được ánh mắt của cô, cúi đầu hỏi.

Ngu Tích giật mình vội vàng lắc đầu.

Chỉ là vẻ mặt của cô trông không thật lòng, cô thật sự không giỏi nói dối.

Thẩm Thuật cười cười, không nhìn cô. Ngu Tích thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cô tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, anh đột nhiên cúi đầu, hôn cô mãnh liệt, mang theo khí thế xâm lấn hung ác, bá đạo.

Giống như một cơn lốc xoáy, nó hoàn toàn bao trùm, nhấn chìm cô.

Ngu Tích buộc phải chống đỡ, tim không tự chủ được đập thình thịch, tay trước ngực anh nắm chặt thành quyền.

Cô nằm trong lồng ngực anh, khó chịu vặn vẹo, cảm thấy bản thân có gì đó không thích hợp, như thể cô đang ở trong phòng tắm hơi, từng lớp mồ hôi nóng hổi túa ra từ cơ thể khô nóng của cô.

"Đinh" thang máy đến nơi.

Anh buông cô ra trước khi cửa thang máy mở ra.

Ngu Tích ở bên trong hai giây, bình tĩnh lại, sau đó đi theo anh đi ra ngoài.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Ngu Tích tắm gần nửa tiếng rồi, đầu óc như rối như tơ vò, không ngừng cắt bỏ những ý nghĩ lộn xộn trong đầu nhưng càng nghĩ càng rối, càng ngổn ngang.

Bối rối về những điều chưa biết, bối rối về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cuối cùng khi cô tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Thẩm Thuật đang ngồi ở đầu giường đọc sách.

Anh đã tắm rửa xong xuôi, thay một bộ quần áo ngủ màu xanh đậm, tóc còn hơi ướt, đôi mắt dài đen láy hoàn toàn nhắm nghiền ẩn dưới cặp kính. Cô đã từng gặp anh trong cuộc họp, ánh mắt anh quyến rũ, sắc bén mà lạnh lùng, chỉ liếc một cái cũng khiến người ta run sợ.

Giống như một lưỡi dao, mỗi một câu đều chạm đến điểm yếu một cách chính xác.

Lúc này, lưỡi dao ấy đã được cất đi, khiến người ta không cảm nhận được một chút sắc bén và áp bức nào, nên cô mới dám yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.

Cô chưa bao giờ dám không kiêng nể nhìn anh như vậy trước đây.

Quả thực rất đẹp, thời điểm không dọa người lại càng đẹp mắt.

Cô di chuyển, vô tình va phải móc treo quần áo bên cạnh, vội luống cuống tay chân giữ lấy nó.

Thẩm Thuật chậm rãi lật sách, nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên, cười với cô: "Em tắm xong rồi?"

Ngu Tích chân như mọc rễ, sắc mặt đỏ bừng.

Cô luôn cảm thấy lời nói của anh có ẩn ý, ​​không biết anh có nhìn ra được mình đang cố ý trì hoãn thời gian tắm hay không.

Một lúc lâu mà không thấy cô động đậy, anh tùy ý vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Lại đây nào."

Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng không thể từ chối.

Một lúc sau, Ngu Tích chậm rãi đi tới.

Gần như trong nháy mắt khi cô tới gần anh, tay đã bị anh nắm lấy, khẽ giật một cái, cả người liền bị anh kéo vào trong lòng.

Anh từ trên xuống nhìn cô, dùng tay niết cằm cô, "Trốn tôi? Tôi đáng sợ vậy sao, hửm?"

Ngu Tích lắc đầu.

Cô trốn anh lúc nào chứ, rõ ràng anh cứ liên tục bận rộn không có thời gian thăm cô thì có.

Thẩm Thuật cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt cô, một lát sau, đột nhiên buồn bực nở nụ cười: " Ngu Tích, em đã sớm biết tôi muốn làm gì em rồi đúng không?"

Ngu Tích hai má ửng đỏ.

Anh cái gì cũng chưa làm, chỉ lẳng lặng nhìn cô như vậy, khiến cô cảm thấy hô hấp rối loạn, không thể khống chế được bản thân.

"Trước kia chưa từng có bạn trai sao?" anh thì thầm vào tai cô, rất giống kiểu " Vành tai và tóc mai chạm vào nhau "*. Hừm, cô không biết từ đó có nghĩa là gì cho đến ngày hôm nay.

*nguyên văn là 耳鬓厮磨: vành tai và thái dương hai người cọ xát vào nhau, ý ám chỉ quan hệ chặt chẽ, thường xuyên gặp mặt, chung đụng.

Lúc trước cô không hiểu, vẫn cảm thấy vừa kì cục vừa khó chịu, nhưng bây giờ bị anh ôm như vậy, cô cảm thấy mình trước đây thật hạn hẹp.

Được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa thành thục như vậy ôm, trái tim cô đập nhanh một cách vô lý.

Thậm chí còn không biết nên đặt tay chân của mình như thế nào mới được.

Lúc khẩn trương cô thường cắn môi dưới.

"Đang hỏi em đấy, em từng có bạn trai chưa?" Thẩm Thuật hỏi cô, không hề nghiêm khắc, ngược lại giống như là hỏi thăm cùng giao lưu.

Cô đỏ mặt và lắc đầu.

"Chưa từng hôn môi sao?"

"...."

"Vậy chúng ta cùng thử nào."

Cô không biết phải trả lời như thế nào, mặt đỏ như sắp chảy máu.

"Nếu em không trả lời, tôi coi như em đồng ý." Anh mỉm cười, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, giống như mở một món quà đẹp đẽ đã chờ đợi từ lâu.

Nhưng càng đến loại thời điểm này, anh lại càng phải càng kiềm chế, kiên nhẫn, hướng dẫn cô từng chút một, khơi gợi khát vọng trong lòng cô.

Ngu Tích không khỏi run rẩy, giống như một con nai lạc vào trong rừng, hai mắt phủ đầy hơi nước, cực kỳ đáng thương.

Đáng yêu động lòng người, người thấy người thương xót, nhưng lại cố tình cám dỗ người sa đọa, khiến người ta càng muốn phá hư.

Thẩm Thuật hít sâu một hơi, vuốt ve cằm cô, cũng không có vội vàng công kích, chỉ cẩn thận dò xét cô, một lúc sau, cuối cùng chậm rãi cúi đầu, cắn môi cô.

Cô khẽ run lên, hàm răng trắng mềm hé mở, anh liền tiến công thần tốc, từ từ cạy hàm của cô ra, dò xét đi vào.

Hương vị của cô rất tuyệt, tươi mát ngọt ngào, giống như một quả đào chín mọng.

Dần dần, anh khó giữ được phong thái lịch lãm, không thể kiềm chế liền lộ ra khí chất bá đạo và mạnh mẽ từ trong xương, chiếm giữ cô một cách mãnh liệt, nhưng anh cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, cố gắng không làm cô sợ hãi.

Ngu Tích cảm thấy mình giống như một con thuyền bị sóng lớn cuốn đi, không ngừng lênh đênh, tất cả tiếng nức nở đều bị bao phủ bởi môi anh.

Môi anh có chút khô, cô phát hiện môi mình cũng có chút khô khốc, hơi thở của hai người hỗn loạn quyện vào nhau.

Cô thật sự quá yếu ớt, tựa như không xương, cho dù anh khó có thể khắc chế, cũng buộc phải khắc chế.

Lúc anh ôm cô đặt lên giường, có cảm giác như đang ôm búp bê vậy, cô dùng một đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, biểu cảm có chút ngây thơ, đáng yêu không nói nên lời.

Làn da của cô cũng rất trắng, trắng như sữa, mắt cá chân mảnh khảnh, non nớt mảnh mai, mềm mại mà tinh Xảo, chỗ nào cũng xinh đẹp.

Anh nắm tay cô, nâng lên hôn lần nữa, môi hơi phủ lên, mí mắt cô run rẩy nhắm lại, hàng mi khẽ run như cánh bướm lay động.

Anh thật muốn nhấm nháp, nhưng lại chỉ đặt môi lên má và dái tai cô, nhìn cô tựa như khó chịu lại như mịt mờ ngơ ngác.

Mái tóc đen nhánh mượt mà, xõa tung sau làn da trắng như tuyết, phủ lên tấm chăn lụa đỏ, quấn lấy anh như rong biển, tản ra một mùi hương nhàn nhạt như mê hoặc lòng người.

Có quá nhiều kinh hỉ (vui mừng + kinh ngạc),nhưng anh vẫn luôn cảm thấy chính mình như đang phạm tội.

Anh che mắt cô lại, sau đó buộc mắt cô bằng một chiếc cà vạt, không để cô thấy mình.

"Ngu Tích, đừng khẩn trương nào, em như vậy khiến tôi cũng rất căng thẳng."

Lúc này, anh vẫn có thời gian để đùa giỡn cô. Trong lòng cô không phân biệt được là khẩn trương hay là ảo não, mỗi một ngón chân đều duỗi thẳng ra, suy nghĩ hỗn loạn như thủy triều lên xuống, không hiểu nguyên do.

Khi cô xấu hổ, toàn thân cô đều đỏ bừng chứ không riêng gì khuôn mặt.

Thẩm Thuật hình như đặc biệt thích cảm giác toàn thân ửng hồng của cô, cô càng muốn trốn, anh càng muốn thấy, sau đó anh mở đèn bàn cẩn thận nhìn cô một cái, nói: "Ngu Tích, sao da mặt em lại mỏng thế này chứ".

Cô không thể chịu đựng được nữa, nắm lấy tay anh như cầu xin, lúc này anh mới tỏ lòng từ bi buông tha cho cô, tắt đèn.

Tuyết lại rơi giữa đêm, bay lả tả trên những ô cửa kính lạnh giá.

Lượng tuyết của trận tuyết bất ngờ này không nhỏ, chốc lát, một lớp dày được chất đống trên mép cửa sổ.

Một lớp thủy tinh ngăn cản sự lạnh lẽo bên ngoài, trong nhà tràn ngập sắc xuân hòa thuận vui vẻ.

Ngu Tích đêm đó ngủ không ngon, lúc đầu cô đau nhức mệt mỏi, giống như bị xe hơi cán qua, cả người đầy mồ hôi, lúc sau, cô ôm chăn bông nặng nề ngủ thiếp đi trong lòng Thẩm Thuật.

Lưng dán vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của nhịp tim rung động bên tai, lòng anh dần dần lắng xuống.

Thức dậy dưới ánh mặt trời vào ngày hôm sau.

Cô dụi dụi mắt, chăn bông bên người đã trống không, cô có chút khó khăn đứng dậy, quần áo trên người đã thay xong, cũng không có cảm giác ẩm ướt khó chịu như trong tưởng tượng, khá khô ráo.

Trong phòng chỉ có hai người, vừa nhìn đã rõ ràng ai là người tắm rửa, thay quần áo cho cô.

Cô đưa tay ôm mặt, lòng bàn tay vẫn còn nóng hổi.

Chăn bông thấm đẫm mồ hôi, vỏ lụa rất dễ nhàu, trải qua một đêm mãnh liệt chăn nệm đều chồng chất nếp gấp.

Cô ngồi một lúc mới xỏ dép lê, bước xuống, vẫn cảm thấy hơi đau.

Nhưng cô cũng không yếu ớt như vậy, vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi đi đến nhà ăn.

Bữa sáng đã bày sẵn trên bàn ăn, Thẩm Thuật ngồi ở một bên đọc báo. Vóc dáng anh cao, dáng ngồi thẳng lưng thả lỏng, hai ống quần vắt chéo tự nhiên.

Ánh nắng ban mai từ một bên cửa sổ thủy tinh tràn vào, ôm lấy một bên vai của anh, ngón tay mảnh khảnh tùy ý lật một trang, nửa sáng nửa tối, khiến làn da trắng nõn lạnh lẽo của anh càng thêm cao quý sạch sẽ.

Sống mũi của Thẩm Thuật cao thẳng, môi mỏng cong lên, khi im lặng hơi mím lại, nhìn càng sắc bén, dưới ánh sáng ngược lại có đôi mắt màu hổ phách rất nhạt, cho người ta cảm giác xa cách.

Ngu Tích trước đây rất sợ anh, mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều sẽ nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy anh không khách khí mà giáo huấn người khác, trong lòng liền co rúm lại.

Cũng không thể trách cô nhát gan, người này quả thực quá uy nghiêm.

Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Thẩm Thuật đang xem báo ngẩng đầu lên, cười cười "Em dậy rồi sao."

Giọng anh có vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường.

Rõ ràng anh cái gì cũng không làm, nhưng Ngu Tích vẫn bị anh làm cho xấu hổ, cô cúi đầu gật đầu.

"Ngồi đi em." Thẩm Thuật đặt tờ báo xuống, bưng cho cô một bát cháo kê.

Bánh mì, bò bít tết, trứng ốp la... được đặt trong lồng giữ ấm, lấy ra ăn là vừa miệng, sữa cũng được hâm nóng.

"Tôi quên hỏi, em uống cà phê hay uống sữa?" Anh dừng lại nửa chừng, ngược lại hỏi cô.

Ngu Tích đi tới trước mặt anh, ngồi xuống, gõ trên điện thoại [ Tôi uống sữa.]

Thẩm Thuật cười khẽ nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Anh cắm ống hút vào ly, đặt nó trước mặt cô.

Ngu Tích "..."

Gì vậy chứ? Lại còn cắm ống hút vào ly? Nhìn cô trẻ con như vậy sao?

Rõ ràng...rõ ràng đều đã...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.