Tóm tắt chương: Tôi biết loại người nào tôi muốn dành cho họ cả cuộc đời của mình
- ----
Ngu Tích không bị thương. Thẩm Thuật cẩn thận kiểm tra cho cô, thậm chí còn dùng đèn pin trong điện thoại di động tự chiếu sáng trong sự phản kháng của cô: "Là do em bị tâm lý thôi, không sao."
Ngu Tích lấy chăn trùm lên đầu, không muốn nói chuyện với anh.
Cô chỉ muốn đào một cái lỗ trên mặt đất mà chui xuống.
Sau khi bị anh nhìn thấy nơi đó, cô xấu hổ muốn chết.
Thẩm Thuật vặn nắp chai thuốc, "Chờ anh một chút, anh đi rửa tay."
Tiếng bước chân dần xa.
Ngu Tích lúc này mới vén chăn lên, thò nửa cái đầu ra, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thuật đi vào phòng tắm. Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Mặt cô lại không chịu thua kém mà đỏ bừng.
việc này khiến cô còn xấu hổ hơn cả lần đầu tiên, bản thân cô cũng chưa từng chạm vào chỗ đó.
Khi Thẩm Thuật rửa tay xong liền trở về, Ngu Tích lại chui vào trong chăn.
đáng tiếc lại chậm một bước, anh từ phía sau vỗ vai cô, "Đừng giả bộ ngủ, anh vừa thấy em ló đầu ra ngoài."
Thẩm Thuật chơi đùa xoa nhẹ tóc cô, đem một lọn tóc quấn quanh ngón tay của anh, tùy ý nói: "Em có biết lừa gạt anh có hậu quả ra sao không?"
Trong lòng cô khẽ run lên, suy cho cùng cũng rất sợ anh, liền quay người lại.
Nhưng chăn vẫn che nửa khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mr-banker-cua-toi/2812390/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.