Chương trước
Chương sau
Ngu Tích nghe được những lời này, mặt đỏ như có thể nhỏ ra máu.

Nhìn cô ngây ngốc ngẩn ngơ ở bên kia, Thẩm Thuật bật cười, ném áo sơ mi đã cởi vào sọt quần áo bên cạnh.

Ngu Tích thấy anh cởi dây lưng, vội vàng đè tay anh lại, lắc đầu một cách khẩn cầu.

Thẩm Thuật không trêu cô nữa: "Vậy được rồi, em đi tắm trước đi, chờ em tắm xong thì anh sẽ tắm."

Ngu Tích cảm kích gật đầu, đang định đi vào phòng tắm. nào ngờ cánh tay lại bị Thẩm Thuận nắm lại, anh khẽ nhướng mày:

"em, cái con người này, sao lại vô tâm như vậy chứ?"

Ngu Tích không hiểu, kinh ngạc nhìn anh. Ý cười trong đáy mắt Thẩm Thuật càng sâu, nhưng mở miệng lại nói như thật: "Anh hy sinh lớn như vậy, em ngay cả một câu cảm ơn cũng không có liền cứ vậy mà đi sao?"

Vẻ mặt Ngu Tích tràn đầy vẻ khó tin, miệng đều mở thành hình chữ "O". Làm sao có người có thể mặt không đổi sắc tim không đập, đem lời vô liêm sỉ như thế nói thành đương nhiên vậy chứ?

Đại boss tài chính như anh, tất cả những thành công của anh có lẽ đều dựa vào việc da mặt dày đi.

Thẩm Thuật hơi nghiêng mặt, cúi thấp xuống.

Ngu Tích hiểu ý, xấu hổ một hồi, sau đó kiễng mũi chân nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.

Ai ngờ bước chân không vững, thoáng cái liền ngã vào trong lòng anh. Thẩm Thuật thuận thế ôm lấy eo cô, nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên hỏi: "Có phải em cố ý không đó?"

Ngu Tích không ngừng lắc đầu, cô nào có ý muốn làm vậy chứ. Mặt cô đỏ đến sắp bị hun chín rồi.

Lúc này Thẩm Thuật mới buông cô ra, giây tiếp theo Ngu Tích liền trốn vào trong phòng tắm, không quên đóng cửa lại ngay lập tức.

Hiển nhiên là thật sự bị anh hù dọa. Thẩm Thuật cũng cảm thấy mình có chút quá đáng, cười lắc đầu, đi vào tủ quần áo lấy một cái áo sơ mi mới.

Ngu Tích hết tắm rồi lại rửa, lại dùng chút tinh dầu, lề mề thật lâu mới dội sạch bước ra ngoài.

Lúc ra ngoài, cô bỗng nhiên nhớ tới lời Thẩm Thuật nói, liền vội vội vàng vàng trở về phòng tắm.

"Chậm một chút, coi chừng ngã", Thẩm Thuật nói, giọng mang theo chút bất đắc dĩ.

Ngu Tích lần nữa đi ra, trong tay cầm một cái máy sấy tóc. Thẩm Thuật giật mình, nhớ tới bản thân từng nói với cô, muốn cô mỗi lần gội đầu xong phải sấy ngay.

Ngu Tích nhìn anh, trong tay gắt gao nắm chặt cái máy sấy tóc kia, biểu tình còn có chút thấp thỏm, tựa hồ là đang muốn nói: "Nhìn xem, em vẫn nhớ việc sấy tóc".

Thẩm Thuật cười khẽ, đứng dậy đi tới: "Để anh sấy giúp em."

Ngu Tích lắc đầu, chỉ chỉ phòng tắm.

Thẩm Thuật "để anh tắm rửa trước sao?"

Cô gật gật đầu.

Thẩm Thuật sờ sờ đầu cô, không biết vì sao lại làm vậy, đơn giản chỉ là muốn sờ.

"Được, nghe theo em."

Ngu Tích rất kháng nghị, muốn bảo anh đừng luôn coi cô là đứa trẻ, nhưng khi tưởng tượng một chút, nghĩ tới hình ảnh cô cầm bút vội vội vàng vàng viết chữ ở trên giấy, mặt đỏ tía tai mà biện luận với anh, ấy mà anh lại trấn định như không ngồi ở một bên, nhìn cô đầu đầy mồ hôi viết này viết nọ.

Thôi, quên đi, vẫn là quên đi. Cần gì phải tự làm khó mình chứ.

Người bình thường nói chuyện với anh cũng nói không lại anh, huống chi cô còn không biết nói, chỉ có thể viết.

Thẩm Thuật đi tắm, Ngu Tích ngồi trên sô pha chậm rãi sấy tóc, cô hất tóc sang một bên, nghiêng đầu sấy.

Tốc độ tắm của Thẩm Thuật rất nhanh, hành động nhanh gọn như lúc anh làm việc.

Anh tắm xong liền đi ra, nghiêng đầu lau tóc, trên đỉnh tóc còn dính giọt nước. Vai anh rộng lớn, eo lưng thon gọn, đường nét cơ bắp mượt mà gợi cảm, không phải là dáng người quá đô con vạm vỡ, rất vừa vặn.

Ngu Tích vẫn không thể thích ứng, đừng nói là mở mắt, đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng anh.

Thẩm Thuật buộc áo ngủ lại, đi tới ôm cô vào lòng.

Anh vươn tay vốc một nắm tóc cô.

Ngu Tích tránh một chút, dùng điện thoại di động đánh chữ [em sấy khô rồi.]

Biểu tình trên mặt cô cũng có chút không phục.

Thẩm Thuật nở nụ cười: "Lá gan càng lúc càng lớn, dám phân cao thấp với anh sao"

Bàn tay rộng lớn của anh cứ như vậy mạnh mẽ mà ôm eo của cô, chỗ non nớt nhất trên người bị anh nắm lấy, lại như vậy bị anh ôm, cả người cô vô lực, gần như xụi lơ ở trong lòng anh.

Anh nhẹ nhàng miết miết một bên vành tai cô, nơi non nớt kia, chỉ hơi vân vê một cái liền đỏ một ửng mảnh, giống như là say rượu, vành tai đỏ au khiến người khác muốn yêu thương.

Ngu Tích cơ hồ không dám nhìn biểu tình của anh, chỉ cảm thấy hô hấp nóng rực của anh từng đợt từng đợt phả vào bên tai cô, nóng bỏng đến mức cô không tự nhiên

Lúc cô quay đầu đi muốn trốn tránh, vành tai lại bị anh nắm được, vân vê một hồi, ngược lại càng đỏ hơn.

Thẩm Thuật buông lỏng tay, lại ở thổi thổi một bên tai cô: "Làm đau em sao?"

Ngu Tích nghe được tiếng cười khẽ của anh, anh nơi nào đang giúp cô thổi chứ, anh chính là đang đùa giỡn cô.

Tên lưu manh đội lốt quý ông này.

Hết lần này tới lần khác cô có ý muốn ngăn cản, nhưng kỳ thật thân thể đối với anh không có chút sự phản kháng nào.

Thẩm Thuật khí chất phi phàm, cao lớn anh tuấn, anh chỉ cần tới gần cô cúi đầu thì thầm rủ rỉ như vậy, hô hấp của cô liền loạn xạ không bình tĩnh nổi.

Huống chi là làm chuyện khác.

Vừa nghĩ đến những thứ anh sắp làm với cô, gò má cô càng đỏ hơn, giống như bị máy sấy thổi mãi không ngừng.

Lòng bàn tay anh dán sau lưng cô cách áo ngủ cũng vô cùng nóng bỏng, liên tục tản ra sức nóng. Nhưng thứ càng làm cho cả người cô nóng ran lên chính là ánh mắt của anh, cô chịu không nổi cách anh nhìn cô như vậy, liền tránh ánh mắt ra chỗ khác.

Thẩm Thuật dễ dàng nắm cằm cô, xoay mặt cô trở về "Lại trốn anh".

Cô lắc đầu phủ nhận.

Anh biết, rõ ràng biết cô không phải đang trốn, cô chỉ là ngượng ngùng.

Anh không thể không biết điều đó.

Lại hết lần này tới lần khác muốn nói như vậy, anh chính là cố ý, chính là bắt nạt cô không thể nói chuyện.

Trong mắt Ngu Tích liền nổi lên một làn nước.

Thẩm Thuật không nghĩ tới chỉ là trêu chọc cô một chút cũng có thể đem cô khi dễ đến mức khóc nhè, cô bé của anh thật giống như được làm từ nước.

Anh không được tự nhiên mà nhẹ nhàng "khụ" một tiếng, rút khăn giấy giúp cô lau đi nước mắt trên mặt: "cũng đâu có nạt em, sao lại khóc rồi?"

Ngu Tích được anh gắt gao ôm vào trong ngực, dỗ dành một hồi, lông mi rũ xuống, giống như còn có một chút tức giận.

Thẩm Thuật cũng không để ý, liền niết lấy cằm cô, hôn cô.

Hơi thở đàn ông như dời núi lấp biển áp tới phía cô, cùng lúc đó, cô đã bị anh đẩy về phía sau. Nhẹ nhàng đẩy một cái, hai đầu gối cô đã mềm nhũn ngã xuống sô pha.

Thẩm Thuật thuận thế tiến lên, một chân thon dài dừng giữa hai chân cô, chân còn lại hơi cong chống vào sô pha.

Anh vẫn duy trì tư thế này, cúi thấp người về phía cô.

Ngu Tích bị giam cầm trên sô pha cùng anh, trong khoảng thời gian ngắn, kề sát thân mật.

Tay cô để trên sô pha phía sau, sô pha lún xuống thật sâu, ngay cả cô cũng lún xuống.

Hiện giờ cô vô cùng ảo não, sofa này sao lại mềm như vậy?

Thẩm Thuật không cho cô cơ hội suy nghĩ lung tung, lúc này đây, không có màn thăm dò hay bước dạo đầu dài dòng như trước, mà trực tiếp cướp đoạt như mưa rền gió dữ.

Răng môi va chạm, có đôi khi làm cho cô có chút đau, nhưng cô chỉ có thể phát ra một ít giãy dụa nức nở như động vật nhỏ.

Thẩm Thuật nhìn ra sự kháng cự của cô, hơi tách ra, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc của cô, nâng gương mặt muốn trốn tránh của cô trở về: "anh có chừng mực. Ngu Tích, đừng sợ nào. Không thích sao em?"

Cô đỏ mặt, không nói không thích, nhưng cũng không muốn gật đầu.

Là rụt rè cho phép anh.

Thẩm Thuật cười, tựa hồ đã nhìn thấu suy nghĩ của cô "thực sự không thích sao."

Đầu ngón tay anh quấn một lọn tóc của cô, chậm rãi, hơi hơi kéo chặt, lọn tóc nối liền với da đầu cô có chút tê dại, giống như có một cây búa nhỏ không ngừng đánh vào tim cô.

Từng tiếng từng tiếng, rung động tâm can.

Nếu như đây là một trận chiến, Ngu Tích đã bị đánh cho vứt bỏ mũ giáp, bị anh tra tấn, mài không còn chút ương ngạnh nào.

Mỗi lần cô muốn né tránh, anh sẽ cứng rắn nâng gương mặt của cô trở về, ép buộc Ngu Tích nghênh đón nụ hôn vừa vội vã vừa áp bức của anh, anh lại xấu xa đến mức muốn hôn đến hô hấp cô dồn dập, hai mắt ngấn lệ, cả người như vạn con kiến gặm nhấm mới bỏ qua.

Chén trà rơi xuống đất, nước trong suốt theo mép bàn nhỏ giọt xuống sàn.

Tấm thảm đỏ thẫm thấm ướt một mảng lớn, giống như thiêu đốt ngọn lửa trong lòng đang ẩm ướt.

Trước mắt Ngu Tích bị bịt kín bởi một tầng nước, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm rất khuya, bóng cây trên bệ cửa sổ không ngừng lắc lư, bóng dáng hỗn độn đan xen, chiếu lên lan can, hòa làm một thể với bóng đêm, không thể tách rời.

Trong phòng cũng tối om một mảnh, thì ra là anh đã tắt đèn.

Kỳ thật Ngu Tích thích ánh mắt của anh, đen kịt thâm thúy, giống như một cái giếng cổ sâu kín. Cánh tay thon dài chống ở bên cạnh cô, cặp mắt kia sẽ nhìn cô từ trên xuống dưới, nhưng lại giống như đang nhìn thấu vào trong lòng cô.

Thẩm Thuật dùng sức ấn cô vào sô pha, mười ngón đan vào nhau, khớp xương đè vào nhau, nắm quá chặt mà khiến cô có chút đau.

Ngu Tích đau đến kêu lên một tiếng, nhưng lại giống như không phải đơn thuần chỉ có đau, mà anh đang hăng hái ngẩng cao đầu, cô chỉ có thể hơi cắn môi, chịu đựng quay đầu sang một bên.

Trong tầm mắt là sofa màu nâu sẫm, rơi xuống, tầm mắt của cô cũng rơi xuống.

Sau nửa đêm tuyết lại rơi.

Ngu Tích bị tiếng bông tuyết rơi đánh thức.

Cô dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn ra bên ngoài.

Sắc trời tối sẫm, ước chừng bây giờ đã là rạng sáng. Mặt trăng bị mây đen bao trùm, không thấy ánh sáng, các vì sao đều biến mất trong bóng tối như mực.

Trong phòng không có đèn sáng, chỉ có đèn đường mờ nhạt từ ngoài cửa sổ hắt vào, tỏa ra ánh sáng mỏng manh.

Nhưng ánh sáng kia cũng bị sương mù mờ mịt bao phủ.

Ngu Tích cảm thấy hơi lạnh, quay đầu nhìn Thẩm Thuật, anh vẫn còn đang ngủ.

Bởi vì đêm qua quá mức kịch liệt, hơn phân nửa chăn màu nâu bị kéo xuống đất, còn lại một nửa đè ở dưới người anh, vo thành cục, nhăn nhúm.

Cô do dự một chút vẫn không dám kéo chăn quá mạnh, sợ đánh thức anh.

Cô lặng lẽ xuống giường, đi vào trong tủ ôm một chăn dự phòng đắp lên người, thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Thuật quay qua ôm cô trong lúc ngủ, Ngu Tích cứng đờ, cũng may anh cũng chỉ ôm, cũng không làm gì nữa.

Ngu Tích nhắc tới tim lại thót một cái.

Cô quá mệt, cánh tay không còn tí sức lực, vừa mỏi nhừ vừa căng, còn hơi đau. Có thể là do làm lâu, sau sẽ không thoải mái lắm, nhưng cô lại ngại cắt ngang anh.

Nghĩ vậy, cô quay đầu nhìn Thẩm Thuật một lát. Thẩm Thuật nằm sấp ngủ, nghiêng về phía cô, một tay gối dưới đầu.

Mũi anh rất cao, lông mày dài mà giãn ra, tự mang một loại khí chất lãnh đạm cao quý, khi nhắm mắt lại sẽ đặc biệt rõ ràng.

Tướng mạo của anh rất chính trực, bất kể là lúc tức giận nghiêm mặt hay là lúc nhàn nhạt cười, đều rất bắt mắt, là loại vẻ ngoài trời sinh đã dễ dàng đạt được hảo cảm của người ta, làm cho người ta tin phục.

Cái gọi là "Thiên hoàng quý tộc, khí vũ bất phàm", đại khái chính nói anh đi. Cô có lẽ cũng có thể lý giải tại sao Ngu Trầm thích anh, người như anh, rất khó khiến người ta không sinh lòng hảo cảm.

Ngu Tích lặng lẽ ghé sát vào, muốn đếm xem lông mi của anh rốt cuộc có mấy sợi, vì sao trông có vẻ dày đặc như vậy. Bỗng nhiên người trước mặt mở mắt ra.

Bị bắt quả tang, cô nhất thời ngây ngẩn cả người, mắt to trừng mắt nhỏ với anh. Thẩm Thuật lúc mới mở mắt rất lạnh lùng và sắc bén, có lẽ anh sinh lòng cảnh giác đối với người lại gần mình. Ngay khi nhìn rõ là cô, thần sắc lạnh lẽo trên mặt liền thu lại.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, anh còn cười trêu chọc: "Em đang nhìn lén anh sao?"

Ngu Tích vốn muốn lắc đầu, nhưng thật sự chột dạ nên rốt cuộc cũng không làm gì.

Thẩm Thuật vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: "Lại đây nào."

Ngu Tích do dự một lát mới đi qua. Thẩm Thuật ôm cô vào lòng, nhấc chăn lên, che cô và anh lại.

Khi áp sát đến gần, cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của anh, không biết có phải bị anh lây nhiễm hay không, trái tim cô cũng đập cực kỳ nhanh, không thể tự chủ được.

"Trời còn chưa sáng mà, em dậy sớm như vậy làm gì? Ngủ với anh thêm một lát đi."

Cô bị câu "Ngủ với anh một lát" này làm cho rất ngượng ngùng, nhưng nhìn vẻ mặt anh nghiền ngẫm, lại là một bộ dáng trêu chọc cô. Cô lại có chút tức giận, quyết định không cho anh được thõa mãn.

Nhưng chống đỡ chưa được hai giây, khi anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, mặt cô vẫn không khỏi đỏ bừng cả lên.

Thẩm Thuật cất giọng cười lớn, cười đến mức hai bả vai cũng run cả lên.

Ngu tích bị thất bại, lại có chút ảo não. Sao anh cứ thích bắt nạt người ta như thế chứ?

Điểm dừng chân đầu tiên là ở một công viên ở địa phương, Thẩm Thuật dẫn theo cả một đoàn đội, bao gồm nhân viên trang điểm, phụ trách trang phục, việc ăn uống. Ngu Tích muốn làm gì cũng sẽ có người hỗ trợ.

Có điều, trước kia cô không hay đi giày cao gót, chụp ảnh lại cần đứng thật lâu, cô đứng được một lát đã cảm thấy đau chân.

Nhưng đám đông rất náo nhiệt, mọi người đều bận rộn đến một lát cũng không thể ngừng nghỉ. Cô lại nghiến răng chịu đựng, không để chỉ vì mình bản thân cô mà làm tiến trình chậm tiến trình.

Tất nhiên, một lý do khác là để hoàn thành việc nhanh chóng hơn.

Ai đã thực sự đi chụp ảnh cưới thì mới biết là chuyện này mất rất nhiều thời gian, vừa mệt vừa cực, không ngừng thay đổi quần áo, tạo dáng. Vừa rồi còn rất ổn nhưng bấm máy thì lại hỏng mất ảnh.

Không biết khi nào mới có thể chụp xong.

Cô cẩn thận nhìn qua Thẩm Thuật.

Một thân âu phục rất anh tuấn, soái khí, mang theo một cảm giác uy nghiêm. Anh trông có vẻ không mệt mỏi, ngược lại còn rất kiên nhẫn.

Cô cắm môi dưới, tự hỏi có phải do cô quá yếu ớt không?

Thẩm Thuật cũng không có biểu hiện mệt mỏi, sao cô quay mới hai bộ lại không được?

Cô không muốn bị người ta coi thường nên vẫn cắn răng chịu đựng.

Đợi đến lúc ăn cơm, Ngu Tích mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

Thẩm Thuật lại phát hiện vẻ mặt của cô có điểm không thích hợp, hỏi: "Em cảm thấy không thoải mái sao?"

Ngu Tích do dự chút rồi lắc đầu.

Thẩm Thuật cau mày, vén vạt váy của cô lên, phát hiện cổ chân có chút trầy da, tuy rằng trước đó đã từng dán miếng dán giảm ma sát, nhưng vẫn có chút đỏ và sưng tấy.

"Không thoải mái tại sao lại không nói?"

Ngữ khí của anh có chút nghiêm khắc, nhưng có vẻ sợ sẽ khiến cô hoảng sợ.

Sắc mặt anh thả lỏng vài phần, nói với vẻ rất chân thành, "Không thoái mái thì em phải nói cho người khác biết, không cần tự mình chịu đựng, biết không?"

Ngu Tích ngơ ngác gật đầu, lấy di động ra gõ gì đó cho anh xem.

[ Em không muốn ảnh hưởng đến tiến độ chụp ảnh.]

Thẩm Thuật mỉm cười, cảm thấy cô vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu: "Chúng ta trả tiền cho bọn họ, phải là họ sợ ảnh hưởng đến chúng ta mới đúng, đây là logic gì của em vậy? có vẻ họ làm việc nhàn nhã nhỉ?"

Ngu Tích lại bị trêu chọc đến mức đỏ mặt, lại có chút không phục, giận dỗi đánh chữ: [ sợ lãng phí tiền của anh. Giá thuê cả một đoàn như vậy là bao nhiêu chứ, lại thêm một giờ là lại mất rất nhiều tiền chứ đừng nói là một ngày.]

Hơn nữa cô thực sự không muốn trì hoãn thêm nữa, chụp ảnh thực sự không phải là chuyện thú vị gì.

Cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc và về nhà, cảm giác phấn khích khi được đi "du lịch" đã biến mất không còn một chút nào.

Thẩm Thuật cô nhìn một lát, dường như có thể đoán được cô đang suy nghĩ gì, kiên nhẫn nói: "Kiên nhẫn thêm chút nữa, cả đời chỉ có một lần như thế này, nhất định phải chụp cho thật đẹp. Bằng không, khi bạn bè thân thích đến, nhìn thấy ảnh chụp không được đẹp, bọn họ sẽ ở sau lưng châm chọc đến cỡ nào chứ."

Ngu Tích sửng sốt cả người, cẩn thận suy nghĩ một chút đến tình cảnh kia, da đầu liền tê dại.

Rất nhanh, cô liền bỏ ý niệm làm qua loa cho xong ở trong đầu.

Tuy nhiên, Thẩm Thuật vẫn để cô nghỉ nửa ngày rồi mới tiếp tục.

Điều vất vả nhất đó là bởi vì Thẩm Thuật rất cao, chiều cao 1m87 quá ấn tượng. Vì để cho bức ảnh chụp chung của hai người trông đẹp hơn, Ngu Tích chỉ có thể đi đôi giày cao hơn mười phân.

Dù sau đó lại đổi thành đôi giày đế bằng, nhưng mang lâu cô vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi chết đi được.

"Thẩm phu nhân và Thẩm tiên sinh xích tới gần một chút đi nào", nhiếp ảnh gia ở dưới bậc thang nói.

Lập tức có nhân viên tới giúp cô xách váy, Ngu Tích tiến lại gần Thẩm Thuật hơn.

Còn chưa tới gần, anh đã ôm eo cô, cúi người áp môi vào tai cô: "Em tự nhiên một chút nào, đừng cứng ngắc như vậy."

Ngu Tích bị hơi thở nóng hổi phà vào tai, cơ thể cô lại càng trở nên cứng ngắc.

Thẩm Thuật cúi đầu nhìn cô hoang mang quay đầu lại như một khúc gỗ, Thẩm Thuật không khỏi bật cười.

Ngu Tích mặc dù không rõ vì sao anh lại cười, nhưng cảm giác được anh lại giễu cợt cô, muốn trừng anh, chợt nhớ tới lần trước anh nói với cô "Cũng dám trừng anh rồi sao, lá gan là càng lớn càng lớn", nhất thời cũng cảm thấy mình có chút cậy sủng mà kiêu, lại nhịn xuống.

Chỉ ở trong lòng lén lút oán thầm hắn hai câu. Cô cảm thấy có chút giống như được chiều chuộng mà bạo gan hơn.

Cuối cùng, khi buổi chụp hình sắp kết thúc, nhiếp ảnh gia lại đưa ra một yêu cầu: "Thẩm tiên sinh có thể hôn Thẩm phu nhân được không ạ?"

Ngu Tích nhìn chung quanh, có không ít người đang có mặt tại đây.

"Đừng căng thẳng, chỉ là chụp ảnh thôi mà", Thẩm Thuật nhẹ nhàng ôm eo cô, cúi đầu lại gần Ngu Tích.

Ngu Tích nhìn đôi môi đang dần kề sát mình, bỗng cảm thấy ngơ ngác.

Môi của Thẩm Thuật rất đẹp, mỏng, đường viền môi sắc, rất thích hợp để hôn. Nó giống như môi của những nam chính trong truyện ngôn tình mà cô hay xem.

Người đàn ông cao lớn, khi được anh ôm vào lòng, cô cảm thấy vô cùng an toàn, ngay cả gió cũng bị cản lại, trái tim cũm ấm áp.

Trên người Thẩm Thuật thoang thoảng mùi thuốc lá, xen lẫn mùi gỗ thông, giống như ánh nắng xuyên qua rừng thông sau tuyết, khô và lạnh, khiến người ta không thể cưỡng lại.

Cái ôm này, vừa cứng rắn nhưng lại vừa dịu dàng, sự cân bằng vừa phải, khiến cô không chỉ cảm thấy sự quan tâm cẩn thận của anh mà cả cảm giác chinh phục không thể nghi ngờ.

Nhịp tim của Ngu Tích đập nhanh không thể kiểm soát, cô run rẩy tiến lại gần.

Anh có vẻ không thích sự chậm chạp này của cô, tiến đến chiếm môi cô trước một bước.

Trằn trọc, vừa hồn vừa mút, hơi thở của cả hai có chút hỗn loạn.

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Một lúc sau, nhiếp ảnh gia lúng túng nói: "Ngài Thẩm, anh chỉ cần chạm nhẹ thôi, như thế sẽ đẹp hơn. Chúng ta làm lại nhé?"

Lại một sự yên tĩnh kì lạ sau đó, bỗng nhiên những tiếng cười trầm thấp vang lên khắp các góc.

Mặt Ngu Tích đỏ lên như trái cà chua, nhưng nhìn lại Thẩm Thuật, anh chỉ cười nhẹ đáp "Được"

Cô thực sự ngưỡng mộ sự bình tĩnh này.

Anh không xấu hổ sao?

Khi cô bối rối quay người lại, Thẩm Thuật lại đưa tay lên ấn vào khóe môi. Mỗi lần xấu hổ, anh sẽ vô thức làm hành động này.

Buổi chụp ảnh kết thúc một cách viên mãn, hai ngày sau, Ngu Tích và Thẩm Thuật bay về tới Bắc Kinh.

Những bức ảnh gốc được gửi cho Ngu Tích, cô nhìn một chút, hoang mang hỏi: [Ảnh đã trải qua chỉnh sửa rồi sao? Hiệu suất của mọi người thật nhanh chóng.]

Đối phương vội vàng trả lời: [Vẫn chưa đâu ạ. Nhưng mà Thẩm tiên sinh và Thẩm phu nhân trời sinh đã tài sắc hơn người, cũng không cần phải chỉnh sửa quá nhiều.]

Ngu Tích không quen được người ta khen như vậy, cảm giác cả người đều không được tự nhiên, cũng không biết phải trả lời như thế nào, theo bản năng quay lại nhìn Thẩm Thuật.

Thẩm thuật hiếm khi không làm việc, mà đang ngồi lướt weibo,"sao vậy em?"

Ngu Tích đánh chữ: [ Nhiếp ảnh gia hỏi em muốn chỉnh ảnh như thế nào, em đang không biết trả lời sao.]

Thẩm Thuật nở nụ cười: "Ảnh chụp của chúng ta còn cần chỉnh sửa nữa sao?"

Ngu Tích:"...."

Có phải anh tự tin quá mức không?

Thẩm thuật không đùa cô nữa, nghiêm mặt nói: "Bảo bọn họ đừng sửa quá thái quá, lấy tự nhiên làm chủ, màu da phải có cảm giác sáng bóng, đừng mài da quá khô hay quá chói, cũng đừng thêm một số bộ lọc lộn xộn."

Ngu tích gật đầu, cẩn thận gõ từng chữ gửi cho nhóm chỉnh sửa.

Lúc cô gõ chữ vô cùng nghiêm túc, khi nói chuyện với đối phương cũng rất kiên nhẫn.

Một lọn tóc cong cong xõa xuống đôi má bầu bĩnh mềm mại liền khiến khuôn mặt của cô càng trở nên dịu dàng và xinh đẹp hơn, trong đôi mắt tươi sáng phảng phất như ánh mặt trời mùa hè.

Tay Thẩm Thuật hơi khựng lại, trong lồng ngực có cái gì đó hơi nhảy lên.

[ Đúng rồi.], Ngu Tích đánh chữ, đưa điện thoại tới trước mặt anh.

[ Lần trước anh nói ông nội anh bị mắc bệnh tiểu đường, chúng ta có nên đến thăm ông ấy không?]

Ngu Tích rất có lòng kính trọng đối với những người lớn tuổi. Mặc kệ là thân, người có địa vị cao hay là người bình thường, cô đều sẽ rất nghe lời khuyên từ họ, bởi vì cô cảm thấy người lớn đã trải qua nhiều hơn những gì cô trải qua, nên khẳng định phải hiểu rõ hơn cô nhiều. Cho dù đối phương nói sai, cô cũng chỉ cười một cái rồi ném sau đầu, sẽ không tranh cãi với người ta.

Dương Quý Lan đã từng bịt tai cô lại, nói cô sao dễ bị tổn thương như vậy, người thông minh như bà sao lại sinh ra đứa con gái chậm chạp như cô.

Thế nhưng, nếu cô không phải "ngốc" như vậy, phỏng chừng ông nội Thẩm cũng chướng mắt cô.

Vốn dĩ Thẩm gia vừa ý Ngu Thanh, ngày đó cô đi đến tiệm bánh ngọt mua bánh lại vừa tình cờ gặp ông nội Thẩm.Ông thương lượng với cô, dùng chiếc bánh mì của ông đổi lấy bánh trong tay cô, chỉ một miếng thôi, cô thoải mái tặng cho ông.

Sau đó ông cười nói với cô, bánh ngọt kia là mua cho cháu gái mình, cô bé thích hương vị này.

Thẩm thuật không nghĩ rằng Ngu Tích sẽ chủ động nhắc tới chuyện thăm ông nội. Trong ấn tượng của anh, cô chính là một cô gái không thích giao lưu quá nhiều với người khác.

Nhìn anh do dự, Ngu Tích còn tưởng rằng có gì đó không tiện, gõ chữ: [ Không tiện sao anh?]

Thẩm Thuật thu hồi suy nghĩ, xoa đầu cô: "Không có gì bất tiện đâu, thứ bảy này anh có thời gian, chúng ta cùng đi."

Ngu Tích gật đầu.

Ảnh cưới được hoàn thiện rất đẹp, ngay sau khi được nhìn thấy, Thẩm Thuật đã chọn một tấm để làm nền trên sân khấu.

Ngu Tích xấu hổ hỏi anh có thể đổi cái khác không, cô lặng lẽ nhìn bức ảnh trong tay.

Đây là một bức ảnh hai người đang hôn nhau.

Nếu dùng bức ảnh này để chiếu lên trên sân khấu, ở ngay giữa hội trường.

[ Có phải ảnh này rất trang trọng không? Chọn ảnh để chiếu lên thì cần phải rất trang trọng mới được.]

Anh thuyết phục cô.

Cô đã bị thuyết phục.

Tuy nhiên, sau đó cô nhận ra rằng cần phải trang trọng nhưng không nhất thiết phải là ảnh hai người đang hôn nhau nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.