Lục Ánh Kim tìm mãi cách thắt nút mới xong, do đứng gần nhau cô vẫn chưa dám ngước lên nhìn thẳng vào hắn, ngập ngừng nói:
"Thưa sếp, đã xong rồi ạ."
Xoạc!
Cô bất ngờ ngước lên nhìn hắn, mái tóc dài màu đen mượt mà xõa ra tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời. Dương Triết Hàm cười đắt ý trên tay cầm sợi buộc tóc của cô:
"Từ giờ em đừng buộc tóc nữa."
Cô ngơ ngác không hiểu hỏi lại:
"Sao ạ?"
Hắn đưa tay chỉnh tóc lại giúp cô:
"Em để tóc thế này đẹp hơn rất nhiều."
Gương mặt cô bỗng chốc đỏ ửng, mơ hồ lời nói trước mắt. Lần đầu có người làm điều như thế này với cô...
"Nhưng sếp...Em ngại lắm sợ có người sẽ nói không hợp."
Dương Triết Hàm cúi người sát lại nhìn cô gương mặt của cả hai gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, hỏi:
"Họ trả lương cho em?"
Lục Ánh Kim lắc đầu phủ nhận:
"Sếp trả lương."
"Vậy thì cứ nghe lời tôi, còn nữa bỏ cái tính hay tự ti của em đi. Tôi rất ghét điều đó."
Hắn nói xong quay người đi ra ngoài....
Lục Ánh Kim đưa tay chạm vào khuôn mặt mình sau đó nhìn lên tấm kính của cái tủ đối diện đang chiếu hình ảnh của cô " Xõa tóc ra thật sự sẽ đẹp hơn sao?"
Nhớ lại năm cô lớp 7..
Giờ ra chơi
Lục Ánh Kim ngồi ăn bịch bánh khoai tây, đám bạn con trai vui nô đùa trong lớp chạy qua chạy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-xa-ba-nho-tong-tai-dung-cam-buoc-den-ben-anh/2931168/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.