Mỗi ngày Lộc Tiểu Ngải đều nhớ đến Lục Thời Xuyên, đều chú ý xem lịch, cuộc sống sinh hoạt cao tam mà cô từng cho rằng sẽ rất nhàm chán lại vô tình trôi qua.
Lại đến cuối tuần.
Ai…… Cuối tuần này cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Ngay lúc Lộc Tiểu Ngải biết được tin tức vui vẻ này, kϊƈɦ động vạn phần nói với tất cả những người mà cô nghĩ đến đầu tiên như bạn trai, bố mẹ cô, bạn cùng bàn…
Nhưng chỉ là sau khi nói xong, cô mới biết tất cả những người cô kể đều đã biết tin tức này, chỉ có bản thân cô còn đang mơ mơ màng màng, lúc này mới phản ứng lại……
Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy nhất định là do bản thân học tập quá nhiều nên mới suýt chút nữa quên mất một chuyện quan trọng như vậy.
Điều này thật tuyệt với cô.
Chiều thứ sáu, cô thu dọn cặp sách, mang một đống bài tập và một số ghi chú cần ôn tập về nhà. Thật vất vả mới kéo được chiếc cặp của mình lên, nó nặng đến mức cô cảm thấy mình đang gánh cả một ngọn núi trêи lưng.
Bạn học nhỏ đáng thương đang cong eo vì trọng lượng của ngọn núi…….
Người gây ra trạng thái “đáng thương” này cho cô ngoại trừ các giáo viên thì còn có Lục Thời Xuyên. Anh không hỏi qua ý kiến
của cô đã để lại tất cả sách giáo khoa và tài liệu anh sử dụng ở cao trung cho cô.
Lúc đầu Lộc Tiểu Ngải tỏ vẻ “Nhất định sẽ không xem”, nhưng về sau, cô lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-vien-keo-mem-dat-tren-dau-qua-tim/1670311/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.