"Này?" Lộc Tiểu Ngải quay đầu lại, chú ý đến ánh mắt của Lục Thời Xuyên, đột nhiên cảm thấy anh không nói gì như thể —— anh ngoan ngoãn để em tùy ý gây chuyện sao.
Vì vậy, Lộc Tiểu Ngải trừng mắt nhìn anh, lập tức chuyển sang vẻ mặt hung tợn: "Sao anh lại nhìn em vậy!"
Cô nghĩ đây là "uy hiếp", dù sao Lục Thời Xuyên cũng không thể dữ tợn đến như vậy. Về điểm này, cô có lợi thế hơn.
Lục Thời Xuyên đã quen với dáng vẻ của cô, dễ dàng nắm lấy cái đuôi nhỏ đang đắc thắng của cô.
"Em, em, em đang hỏi anh đó!" Lộc Tiểu Ngải đợi một lúc, thấy anh không nói gì, chợt thấy hoảng hốt, cô nghĩ có lẽ anh đang bày một "âm mưu" to lớn nào đó.
Lúc đó có thể cô sẽ phải đọ sức với anh một lần nữa.
Lục Thời Xuyên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó ánh mắt rơi vào cánh tay đang giơ lên của cô, chỉ nói một chữ: "Đau."
"... Hả?"
Dư quang ánh mắt của Lộc Tiểu Ngải đã trộm quan sát xung quanh, về cơ bản đã tìm ra cách trốn thoát, nhưng không ngờ phản ứng của Lục Thời Xuyên lại khác với những gì cô dự đoán.
Cô gái nhỏ sững sờ ngẩng đầu, chậm rãi nhìn lên, khi dời tầm mắt đến ngón tay cô vẫn đặt trên vành tai anh còn đang véo, cô đột nhiên tỉnh táo.
"Ôi, thực xin lỗi."
Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng buông tay ra, ngượng ngùng xoa quần áo, khí thế hung dữ mà cô cố gắng duy trì vừa rồi đã biến mất, giờ cô giống một con mèo nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-vien-keo-mem-dat-tren-dau-qua-tim/1670278/chuong-29.html