Lộc Tiểu Ngải cảm thấy Lục Thời Xuyên quá tham lam, anh rõ ràng đã thu học phí rồi, lại còn muốn cô cho anh một ít "thù lao".
Đã rất lâu cô không họi anh là "Anh trai".
Chỉ khi còn rất nhỏ, tầm lúc đi học mẫu giáo hoặc lớp một, lớp hai tiểu học, cô từng câu từng câu hăng say gọi "Anh trai".
Sau lại dần biến thành "Thời Xuyên".
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy "Thời Xuyên" rất dễ nghe, mặc dù Lục Thời Xuyên luôn nói cô "không lớn không nhỏ".
Nhưng anh chỉ nói thôi lại không bảo cô thay đổi cách gọi.
Nhưng... bây giờ thì có.
Nếu Lục Thời Xuyên tiếp tục giúp cô chuẩn bị bài vở, bài thi khảo sát khẳng định không có vấn đề gì, nhưng nếu anh không chịu, Lộc Tiểu Ngải cẩn thận tự hỏi một chút, cảm thấy bản thân rùng mình một cái.
A, chẳng lẽ thật sự muốn cô gọi anh là anh trai sao?
"Uhm, Thời Xuyên, có thể đổi cái khác không?" Lộc Tiểu Ngải cúi người vươn đầu về phía trước, tiến đến gần anh, mở to đôi mắt chờ mong hỏi.
"Anh giúp em chuẩn bị bài, đương nhiên do anh định đoạt." Giọng điệu Lục Thời Xuyên rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng trong đáy mắt rõ ràng hiện lên ý cười, mở miệng thốt ra hai chữ: "Không được."
Lộc Tiểu Ngải kéo dài "A" một tiếng, sau đó ngồi thẳng dậy, dựa vào lưng ghế, từ xa nhìn Lục Thời Xuyên.
"Nếu em không gọi sẽ thế nào?"
Nhìn nhau một lúc, Lộc Tiểu Ngải thử thăm dò hỏi.
Lục Thời Xuyên không trả lời, đẩy nhẹ tập tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-vien-keo-mem-dat-tren-dau-qua-tim/1670266/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.