Chương trước
Chương sau
Truy Phong nhìn xung quanh một lượt, trong lòng thấy yên tâm, nhanh chóng thúc giục đồng đội rời đi.

"Chúng ta rời khỏi đây thôi, không nhỡ đâu lại có thứ gì nữa thì sao".

Hắn vừa dứt lời thì thấy một luồng đao khi hắc hồng quang mang chém tới. Vân Nhu lúc này cầm đao, chém thẳng tới Truy Phong.

"Mẹ nó! Lão nương nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy!". Vân Nhu bây giờ tức giận thở hổn hển.

"Tiểu thư, người bị điên rồi sao?". Truy Phong sau khi né được luồng đao khí liền chất vấn nàng.

Hắn định thần lại liền thấy ánh mắt giết người của đồng bọn. Bất chợt hắn như nghĩ ra điều gì, ngại ngùng gãi đầu nói.

"Ta không cố ý a!".

Hắn quên mất bản thân là miệng quạ đen, nói gì linh đấy. Nhưng hắn lỡ nói rồi, đành chịu thôi.

Vậy là Vân Nhu cùng đồng bọn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Còn không rời khỏi mau thì thật sự có gì đó như lời Truy Phong nói làm sao bây giờ.

Vừa đi nàng vừa suy nghĩ xem rốt cuộc sẽ có thứ gì. Nàng nghĩ một lúc cuối cùng cũng nghĩ ra, chính là Lục Xà Vương. Không có Lục Xà Vương thì con Lục Xà Chúa kia làm sao lại đẻ được nhiều con như thế chứ.

Vậy nên Lục Xà Vương hiện tại ở đâu? Lúc nãy Lục Xà Chúa chui từ dưới đất lên, vậy có nghĩa là Lục Xà Vương cũng ở bên dưới lòng đất. Vậy tại sao nó không xuất hiện? Câu trả lời duy nhất chỉ có thể là nó đang ngủ. Mẹ nó! Chạy thôi a!

Nghĩ là làm, Vân Nhu nhanh chóng chạy, ba người còn lại thấy Vân Nhu chạy như vậy, nên bọn hắn cũng nhanh chóng chạy theo.

Sâu dưới lòng đất, Lục Xà Vương đang chìm sâu trong giấc ngủ. Bỗng nhiên, nó cảm thấy sợi liên kết giữa mình và Lục Xà Chúa đứt đoạn. Một cỗ đau đớn truyền tới khi mất liên kết, đôi mắt đang nhắm nghiền mở ra. Trong không gian tối om, đôi mắt khổng lồ đó phá lệ rõ ràng. Đôi mắt có màu xanh lục, con ngươi co lại, nhìn như hai viên bảo thạch chiếu sáng giữa màn đêm.

Thân thể Lục Xà Vương loé lên, một lúc sau xuất hiện gần xác Lục Xà Chúa là một mỹ nam lạnh lùng, hắn mặc một thân y phục xanh lục, mái tóc cùng con ngươi đồng màu với y phục. Đôi con ngươi co lại không giống ánh mắt của nhân loại. Đôi môi đỏ mọng, làn da trắng bệch như không có sự sống. Toàn thân hắn toát ra một cỗ yêu dị khó tả, ở mang tai còn lưu lại một ít vảy rắn xanh lục tượng trưng cho thân phận. Hắn chính là Lục Xà Vương cấp năm, tương đương với cảnh giới Hoá Thần của nhân loại.

Yêu thú đạt tới cấp năm đều có thể hoá hình giống với hình dạng của nhân loại, nhưng bọn chúng vẫn mang trong mình chút đặc điểm riêng, đặc biệt yêu thú sau khi hoá hình cực mỹ, nhan sắc của bọn chúng so với nhân loại xinh đẹp, mị hoặc hơn rất nhiều lần.

Lục Xà Vương nhìn thi thể Lục Xà Chúa trước mặt, nội tâm điên cuồng kích động. Đôi con ngươi như ngọc lục bảo co lại, ẩn sâu trong đó là một tia đỏ quỷ dị. Cái lưỡi thè ra, đầu lưỡi đỏ ỏn chẻ đôi, đặc trưng riêng của chủng loại.

Khè!!!

Tiếng "khè" lớn vang vọng khu rừng, chỉ có chủng loại mới hiểu được tiếng "khè" này tê tâm liệt phế tới cỡ nào. Những con dã điêu đang ăn xác của Lục Xà con, nghe được tiếng "khè" liền bay tán loạn. Một tiếng này đem theo sóng âm, dã điêu trúng phải trực tiếp nổ tung, xác thịt rơi vãi xuống đất.

Ánh mắt Lục Xà Vương híp lại, nhìn về một phương hướng. Nhân loại đê hèn, nhân lúc nó chìm vào giấc ngủ sâu liền giết giống cái của nó, diệt sạch con nó. Nó muốn bọn họ phải trả giá đắt cho việc ngày hôm nay, không những bọn họ, ngay cả gia đình bọn họ cũng sẽ chung số phận với bọn họ.

Vân Nhu cùng đồng bọn chỉ thấy lưng mình lạnh toát, cỗ lạnh lẽo bốc thẳng lên gáy bọn họ. Ai nấy đều lo lắng, tiếp tục tăng nhanh hơn tốc độ.

Không biết chạy bao bao, bầu trời cũng ngả màu, màn đêm buông xuống. Vân Nhu cùng đồng bọn dừng lại ở một khu đất trống, nhóm lửa ngồi xuống xung quanh.

"Ta cảm thấy có thứ gì đó đang nhớ thương mạng này của ta". Vân Nhu lên tiếng, phá tan bầu không khí này.

"Thật trùng hợp, ta cũng cảm thấy vậy". Bạch Ngọc Đường cũng lên tiếng phụ hoạ theo.



"Sau khi Truy Phong nói câu kia, mọi người liệu có thể không có cảm giác gì được sao?". Tư Không Minh nói ra một câu chí mạng.

Ba người cùng nhìn về phía Truy Phong, làm hắn thấy ngượng ngùng.

"Ta...ta..."

"Sụyt! Đừng nói gì cả!"

Vân Nhu cắt ngang lời Truy Phong, một tay nàng đưa lên miệng làm dấu im lặng, một tay nàng giơ đao lên đe doạ. Ý muốn nói, ngươi nói thêm câu nữa thì ngươi sẽ là vong hồn dưới đao của ta. Truy Phong thấy vậy rùng mình, hai tay đưa lên bịt miệng, không dám ho he thêm nửa câu nào nữa.

Lửa cháy một lúc sau bắt đầu có than hồng, Vân Nhu lôi thịt Lục Xà Chúa ra. Nàng định cắt ra từng miếng nhỏ để nướng, nhưng khi nhìn qua thanh đao to chà bá trên tay, nàng ngập ngừng suy nghĩ. Ánh mắt sáng lên, nhìn qua Truy Phong.

"Truy Phong, ngươi còn con dao găm nào không?".

Truy Phong hiểu ý, lấy ra một cái dao găm vừa tay đưa cho nàng. Vân Nhu cầm dao găm, ngắm nghía một lúc.

"Ngươi không có bôi độc vào đây chứ?"

"Khụ khụ, tiểu thư nghĩ nhiều rồi, dao găm đó không có bôi độc". Truy Phong nghe nàng hỏi, hắng giọng trả lời.

Vân Nhu gật gù, không có thì tốt. Nàng sợ không may tên này bôi độc lên là cả đám đi đời luôn à nha.

Nàng sắt thịt ra từng miếng nhỏ, ướp với gia vị nàng đem theo trong không gian. Sau đó nàng xiên những miếng thịt lại với nhau, cứ một miếng nàng lại kẹp chung với một cái lá chanh thảo.

Cuối cùng gạt than hồng ra, bắt đầu nướng. Chỉ một lúc sau, mùi thơm nức mũi lan tràn khắp khu rừng. Mùi thịt nướng kèm theo mùi chanh thảo, thơm phức, người nào người nấy không khỏi nuốt nước bọt.

Thịt chín, đám người vội vàng thưởng thức. Thịt Lục Xà có mùi thơm, vị ngon ngọt, kèm theo gia vị đỉnh cấp như Trù Thần làm. Một miếng thịt kèm theo lá chanh thảo, cảm giác có chút đắng đắng, nhưng hậu vị ngọt, ăn chung với nhau rất hợp.

"Tiểu thư học trù nghệ ở đâu vậy? Người có thể lên chức Trù Thần được rồi". Truy Phong không nhịn được tấm tắc khen ngon.

"Một tiểu thư gia tộc lớn như ngươi mà cũng biết trù nghệ sao?". Bạch Ngọc Đường không khỏi tò mò nhìn Vân Nhu. Đừng bảo nàng ta khi còn ở Mặc gia bị ngược đãi nha, chứ một tiểu thư biết trù nghệ không khỏi làm cho người khác thấy kỳ lạ.

"Ta tự học thành tài". Vân Nhu nhắm mắt nói bừa, cái này nàng cũng không biết, chắc do mộng vạn năm đi. Chuyện mộng vạn năm đâu có thể nói ra ngoài, vậy nên nàng nói bừa thôi.

Nghe xong ba người đều coi đó là thật, cũng không có nghĩ nhiều. Chỉ là, tay nghề nàng thực tốt a! Nếu nàng mở quán ăn, nhất định sẽ được tôn làm Trù Thần.

"Ngươi định bỏ đói ta sao?". Bỗng giọng Hắc Mông vang lên trong đầu Vân Nhu.

"Ngươi chịu nói chuyện rồi sao Hắc Mông?". Vân Nhu ngạc nhiên, Hắc Mông không dỗi nàng nữa?

"Hừ! Ngươi tính bỏ đói cho ta chết để đi tìm sủng vật khác sao?". Giọng Hắc Mông đem theo một tia hờn dỗi, nó mới không muốn thừa nhận nó dỗi nàng ta.

"Không có, ta chỉ có mình ngươi". Vân Nhu cười, sau đó thả Hắc Mông ra.



Hắc Mông ra khỏi không gian thú sủng, nó ngồi qua một bên, cái đầu kiêu ngạo ngẩng cao, hai mắt nhắm lại, truyền âm cho Vân Nhu.

"Dâng thịt lên cho ta".

"Được được được, mời Hắc Mông của ta ăn". Vân Nhu gỡ một xiên thịt nướng ra cho Hắc Mông. Nàng còn nghĩ Hắc Mông sẽ nói "nhân loại kia, dâng thịt lên cho bản tôn" cơ. Hắc Mông nhà nàng càng ngày càng ngạo kiều, sủng vật nàng nuôi, ngạo kiều chút thì sao chứ? Nàng vui lòng sủng ái nó nha!

Bốn người, một Hồ Ly tiếp tục vui vẻ ăn uống, chợt Bạch Ngọc Đường nghĩ ra một chuyện, vội nói ra suy nghĩ của bản thân.

"Chuyện ban ngày, Lục Xà Chúa hình như có điều sai sai".

"Ta cũng thấy vậy". Tư Không Minh cũng đồng ý với lời Bạch Ngọc Đường.

"Có gì sai sao?". Riêng Truy Phong thì chẳng thấy có gì sai cả, chuyện Lục Xà Chúa thì có gì sai chứ?

"Bây giờ các ngươi mới thấy sai sao?". Vân Nhu liếc nhìn Truy Phong, sau đó trả lời Bạch Ngọc Đường và Tư Không Minh.

"Lục Xà Chúa kia sao có thể đẻ được nhiều Lục Xà con như vậy?". Bạch Ngọc Đường nói ra một câu, làm Truy Phong đang mờ mịt càng thêm mờ mịt.

"Thì đẻ ra chứ sao?". Truy Phong trả lời rất tự nhiên, không đẻ thì có thể làm sao chứ?

"Vấn đề không phải đẻ, mà là nó đâu có thể sinh sản không cần giống đực?".

"Đúng nha". Truy Phong vẫn không hiểu vấn đề, cái này là quy luật tự nhiên, tất nhiên là phải cần giống đực rồi.

"Nơi đó chúng ta chỉ thấy Lục Xà Chúa, không thấy Lục Xà Vương đâu". Vân Nhu không nhịn được bắt đầu giải thích, nàng mà còn nghe mấy tên này úp úp mở mở nữa sẽ không nhịn được chém bọn hắn.

"Lục Xà Chúa chui từ dưới lòng đất lên, vậy nên Lục Xà Vương cũng ở dưới lòng đất. Nó không chui lên, bởi vì nó đang ngủ".

"Bởi vậy khi nãy ngươi mới chạy nhanh khỏi nơi đấy?". Tư Không Minh nói ra vấn đề khi nãy.

"Chính xác". Vân Nhu gật đầu bày tỏ đúng là như vậy. Mặc dù đã đi rất xa, nhưng nàng có linh cảm Lục Xà Vương kia chắc chắn bây giờ đã thức giấc rồi.

Sau khi ăn xong, nàng lôi ra Ma Long Đỉnh. Ba người thấy vậy nghi hoặc, nàng lại muốn làm gì đây?

Vân Nhu lấy ra một lọ chất lỏng xanh lục nhạt, sau đó lấy tiếp ra một số độc thảo. Đang chuẩn bị luyện độc thì Truy Phong lên tiếng.

"Tiểu thư, người luyện độc làm gì?"

Vân Nhu chỉ cười không trả lời, nụ cười như lưu manh, mang theo một chút âm u. Ba người nhìn vậy, biết ngay nàng lại định làm chuyện xấu gì đó.

"Chất lỏng xanh nhạt kia nhìn hơi quen mắt". Truy Phong không nhận được câu trả lời cũng không im lặng, hắn thấy có gì đó sai sai.

"Tất nhiên là quen rồi, đây là nọc độc của Lục Xà. Trong không gian của ta còn nọc độc của Lục Xà Chúa nữa".

Nàng vậy mà đã tranh thủ lấy được nọc độc của Lục Xà? Ba người khó hiểu nhìn Vân Nhu, nàng rốt cuộc sao lại có đam mê luyện độc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.