Mặc Uyên nhìn nàng khoảng 1 nén nhang rồi rời đi, hơi ngẩng đầu lên trên trời, miệng thì thầm câu "Cuối cùng ngươi đã tới". Hắn cũng không biết đây là câu cảm thán hay là câu bản thân hắn muốn nói cho hắn nghe.
Ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tối. Sau khi dùng bữa và tắm rửa xong, Vân Nhu nhảy thẳng lên giường. Ngày đầu tiên tới đây nên nàng không muốn đi đâu cả, nguyên buổi chiều nàng ở trong phòng đọc sách, giờ nàng muốn nghỉ ngơi sớm.
Trên giường Vân Nhu lăn qua lăn lại không ngủ được, cố gắng tạo cho bản thân một tư thế nằm dễ chịu. Nàng nhìn lên trần nhà, ánh mắt không cảm xúc, bỗng dưng nàng như nhớ lại một điều gì đó và bật cười.
Cảm giác vui vẻ ùa đến, Vân nhu ôm chăn lăn qua lăn lại mỉm cười tủm tỉm. Đó là một câu thoại trong cuốn tiểu thuyết " Một Vạn Năm" nàng vừa đọc. Câu đó là:
"Nếu còn có cơ hội, tôi nguyện nói với cô gái ấy anh yêu em. Nếu nhất định phải đặt kỳ hạn cho mối tình này, thì tôi hy vọng là một vạn năm".
(Đôi lời muốn nói từ tác giả: câu thoại trên trích từ câu thoại của Châu Tinh Trì trong Tây Du Ký: Tiên Lữ Kỳ Duyên nha).
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy vui vẻ, miệng lẩm bẩm lặp lại "Một vạn năm a một vạn năm, nếu nhất định phải đặt kỳ hạn cho mối tình này, thì ta hy vọng là một vạn năm". Dứt lời nàng cười khúc khích, tiếng cười của nàng nếu có người ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-van-nam/2769576/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.