Mộc Phong Dược Lão liếc nhìn tên đạo sĩ thối trước mặt. Trong lòng lúc này không khỏi bực tức.
"Ngươi có biết bên ngoài người ta gọi ngươi là gì không? Thần côn đó! Ngươi lại đi lừa đảo người ta hẳn một vạn Bạch Kim".
"Ta có lừa đảo đâu, sao ngươi lại không tin ta? Hơn nữa ta cũng nói là một quẻ một vạn Bạch Kim, đúng thì lấy tiền, không đúng cũng lấy tiền. Đó là do người ta tự nguyện có được không? Đâu phải ta ép? Ta rất oan! Ta với ngươi đã là bằng hữu cả ngàn năm nay rồi. Ta như nào ngươi còn không hiểu sao?"
"Tất nhiên ta hiểu ngươi rồi! Một lão thần côn chuyên đi lừa ăn lừa uống".
Kim Phong Đạo Nhân nghe vậy liền tức giận. Lão ta mới không đi lừa ăn lừa uống. Lão đây là dùng chùa thôi, hơn nữa lão đầu Mộc Thanh này nhiều rượu quý như vậy, lão ta không lừa chút thì thật có lỗi với bản thân.
Mộc Thanh Dược Lão liếc mắt một cái cũng biết lão bằng hữu này của mình nghĩ gì. Còn không phải nghĩ xem làm sao tiếp tục lừa ăn lừa uống của hắn sao? Lão còn lạ gì với tên đạo sĩ thối này nữa.
Chợt hắn nhớ ra một việc, vội hỏi Kim Phong Đạo Nhân.
"Kim Phong Đạo Nhân, ngươi nói tám năm trước ngươi gặp một nữ hài đi ra từ tiệm ta đúng không?".
"Đúng vậy, ngươi cũng biết nữ hài đó sao?". Kim Phong Đạo Nhân tò mò nhìn Mộc Thanh Dược Lão.
"Quen, sao lại có thể không quen". Mộc Thanh Dược Lão lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-van-nam/2769524/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.