Mặc Uyên ở ngoài vòng chiến nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi lo lắng. Hắn mặc dù rất muốn đám người này chết, nhưng hiện tại không phải thời cơ. Hơn nữa, hắn còn đang bị trọng thương, việc ra khỏi Vĩ Mặc Sâm Lâm phải nhờ tới bọn họ. Nếu bọn họ chết ở đây, vậy thì hắn cũng không thoát khỏi cái chết.
Tiếng kêu đau đớn từ mấy tên hộ vệ không ngừng vang lên, mỗi lần đẽo từng miếng thịt dính chất nhầy xuống đều như kéo dài ngàn thu. Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo đâm vào da thịt, máu theo đó trào ra. Tay bọn họ không ngừng run rẩy vì đau đớn, dao cũng động đậy không theo quy luật, lúc nông lúc sâu, nhiều lần mũi dao còn chạm tới xương khiến bọ họ muốn ngất ngay lập tức.
Có một tên hộ vệ bị dính nhiều nhất ở đùi, hắn vừa đẽo từng miếng thịt ra vừa thở dốc. Mồ hôi lúc này đã nhiễm đầy trán hắn rồi nhỏ xuống. Tay hắn run lên, tim hắn nhảy loạn đập thình thịch không ngừng.
Hắn sợ! Hắn sợ chết!
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng thê thảm của tên hộ vệ ban đầu. Càng nghĩ hắn càng khẩn trương hơn, tay tăng nhanh tốt độ đẽo.
Máu lúc này đã chảy ra đất ướt đẫm một vùng, những miếng thịt rớt ra chất lỏng màu xanh đen không ngừng được moi ra. Những chỗ chưa bị ăn mòn tới, khi cắt vào thì không ngừng chảy ra máu đỏ tươi sền sệt. Máu khi tiếp xúc với chất dịch nhầy liền biến xang màu xanh đen bốc lên mùi thối khó ngửi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-van-nam/2769506/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.