Lúc Nghiên Mịch tỉnh lại đã là 3 ngày sau.
Cô nghe Dật Thương bảo rằng Thiên Phong chỉ bị dao cứa nhẹ nên nghỉ ngơi vài tuần nữa sẽ bình phục. Tuy nhiên cô vẫn hoang mang. Chiều nay Nghiên Mịch không hề cười nói. Dật Thương liền đi mua một ít trái cây cho cô. Vì là bệnh viện trung tâm có tiếng, nên các Bác sĩ luôn giữ bí mật bệnh tình cho bệnh nhân, họ bảo Dật Thương rằng cô chỉ vì quá sốc mà ngất đi. Nhưng thực tế không phải như thế.
Trong bệnh viện có một Trưởng Khoa là người quen của cô, biết cô cấp cứu nên đã dặn dò kỹ các y tá bác sĩ khác không được nói thật với người nhà bệnh nhân.
Phòng bệnh toàn là mùi hương của hoa hồng, Nghiên Mịch thích loại hoa này nhất, nhưng khi ngửi thấy nó cô chỉ biết thở dài.
Nghiên Mịch cầm lấy một chiếc gương đặt trong tủ, cô nhìn lên soi khuôn mặt mình. Dáng vẻ này... Lông mày nhợt nhạt, đôi môi hơi tím. Ốm đi nhiều quá. Cô không được phép kém sắc như thế. Nghiên Mịch là người nổi tiếng mà.
Cộc cộc!
Trong lúc đó một bác sĩ già đến trước giường khám của cô, nhân lúc Dật Thương không ở đấy ông mới dám ngồi xuống ghế thăm bệnh, hỏi nhỏ: "Cháu định giấu bệnh của mình đến khi nào nữa?"
Nghiên Mịch đặt chiếc kính xuống cẩn thận, nở nụ cười nhạt nhẽo: "Cháu đã không còn hy vọng nữa rồi."
Ông bác sĩ này là người đã chăm sóc cho cô từ nhỏ. Từ khi cô còn ba mẹ, đến bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-trieu-lan-yeu-em/2266705/quyen-4-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.