Dật Thương sau khi tắm rửa sạch sẽ thì mặc một bộ đồ ngủ cực kỳ ngầu, anh rời khỏi phòng đi xuống tầng dưới ăn bánh xem ti vi. Đột nhiên phía ngoài cổng có tiếng chuông reo, Dật Thương vẫn dính mắt vào màn hình nhai bánh.
Ting. Ting.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục vọng vào.
Quản gia rời khỏi căn phòng rộng quyết định ra mở cổng cho khách. Anh nhanh nhẹn cúi đầu chào. Người tới nhà Dật Thương không ai khác chính là Nghiên Mịch, Nghiên Mịch mỉm cười, cô trong dáng vẻ “thục nữ đoan trang” với bộ váy màu tím nhạt sang trọng ngó nghiêng bên trong kia, hỏi quản gia: “Dật Thương thế nào rồi?”
Anh quản gia vô cùng tốt bụng đáp lại: “Cô Nghiên Mịch, thiếu gia đã đỡ hơn và đang ở phòng khách xem ti vi.”
Sắc mặt Nghiên Mịch chợt biến đổi, cái con người này đang nghĩ gì trong đầu thế? Đã bị bệnh còn ngồi xem ti vi…
Cho dù là đỡ hơn thì sao chứ?!
Nghiên Mịch nhanh chóng bước vào bên trong, hình ảnh Dật Thương hiện lên trước mắt cô.
Từ từ tiến tới gần anh, không hiểu sao Dật Thương vẫn ăn bánh xem phim làm như không thấy sự có mặt của cô.
Nét mặt Nghiên Mịch nheo lại đến khó coi khi thấy tựa đề bộ phim mà Dật Thương đang theo dõi.
Quản gia cảm thấy tình hình không ổn, cho rằng Dật Thương nhất thời “mất hồn” rồi. Thế là anh ta ghé vào tai của Dật Thương thì thầm: “Cô Nghiên Mịch tới rồi, thiếu gia.”
Dật Thương tính lấy miếng bánh bên dưới thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-trieu-lan-yeu-em/2266686/quyen-4-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.