"Sao cửa lại khép hờ thế này?" Vừa đến nơi Nghiên Mịch giật mình thắc mắc, bình thường Dật Thương đóng cửa rất kỹ càng, nếu không đóng cửa hẳn là người giúp việc đang tưới cây bên ngoài. Chuyện này kỳ lạ quá, cô len lén quan sát xung quanh, không một bóng người. Sợ rằng cả một bóng ma cũng không có luôn.
Hôm nay rốt cục có chuyện gì xảy ra với biệt thự của Dật Thương vậy? Nghiên Mịch lo lắm, liền chạy vào bên trong đại sảnh. Đúng là không hề có ai. Người giúp việc của Dật Thương không lẽ bị sa thải hết rồi? Là thế thì... tội nghiệp họ quá chứ...
Cộp. Cộp!
Bước chân nhanh thoắt đi vào phòng ngủ của Dật Thương, Nghiên Mịch đảo mắt một lượt quan sát xung quanh, không thấy Dật Thương ở đâu cả. Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp không có dấu vết của việc "đập phá". Theo Nghiên Mịch hiểu về anh thì khi mệt mỏi hay bực mình, phòng của anh sẽ bị xáo tung lên như cái hố rác. Chắc anh ngồi uống rượu ở sân thượng rồi. Nghĩ thế, cô liền chạy một mạch đến sân thượng, linh cảm rất xấu từ đâu bỗng chui vào trong đầu cô.
Rất nhanh cô đã đặt chân lên sân thượng nhà anh, Nghiên Mịch hoảng hốt vì thấy bóng người đang nằm ngủ dưới đất. Trên bàn gỗ nhỏ còn có một cốc rượu vang nhẹ chưa uống cạn, hẳn anh đang có chuyện buồn phiền nên mới lôi rượu ra... tới mức nói với cô là "Tôi mệt". Chiếc điện thoại bị rơi xuống đất nên sập nguồn mất đang yên vị tại chỗ.
"Dật Thương!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-trieu-lan-yeu-em/2266678/quyen-3-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.