Nghiên Mịch trong mơ hồ nhận thấy được một lực lớn khiến mình bay bổng lên. Nhưng cô không biết chính xác nó là thứ gì. Trong tiềm thức cô lại ngửi thấy cái mùi đàn ông, thực sự mùi hương này rất quen. Nhưng có lẽ là cô tưởng tượng ra thôi. Không thể nào có đàn ông bên cô được.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua đám mây đang lơ lửng trên không chiếu xuống qua khung cửa sổ, hắt lên hai bóng người đang có tư thế hết sức mờ ám. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng, gương mặt đẹp đẽ của Nghiên Mịch hiện lên vô cùng chân thực, cộng thêm hàng lông mi dài quyến rũ làm cho người đàn ông kia phải ngắm nhìn say đắm. Nghiên Mịch nheo mắt vì ánh sáng yếu ớt, cô từ từ mở đôi mắt ra, lại nhìn lên. Một bóng dáng anh tuấn hiện lên trước mắt Nghiên Mịch, cô chợt giật mình, cau hàng lông mày, nói nhỏ: "Dật..."
Dật Thương giữ trên môi nụ cười, anh luồn tay ra phía sau Nghiên Mịch đỡ cô ngồi dậy, tay xoa xoa hai bàn tay cô, nói giọng an ủi: "Em còn yếu. Nằm nghỉ đi."
Nghiên Mịch đảo mắt một lượt qua phía Dật Thương rồi rút tay lại: "Tại sao anh lại ở đây?" Rồi Nghiên Mịch liếc nhìn xung quanh, nhận ra sự khác biệt liền thốt lên: "Đây không phải nhà tôi."
Dật Thương đứng dậy rời khỏi ghế, anh đi đến bàn nhỏ cạnh đó rót một cốc nước, xong lại về phía giường Nghiên Mịch nằm mà đưa cho cô. Anh mở miệng: "Đây là nhà tôi. Em sẽ an toàn khi ở đây, đừng sợ." Dật Thương mỉm cười. Trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-trieu-lan-yeu-em/127606/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.