Một cuộc gọi vào lúc nửa đêm làm Lã Huỳnh thức dậy. Anh ta khó chịu vì giờ này còn ai gọi.
- ### Alo ai vậy?
- Quên nhanh vậy? Cảnh sát Lương đây?
Lã Huỳnh giật mình, ngồi dậy nghe điện thoại tử tế hơn. Giọng cũng vẻ nhún nhường.
- Cảnh sát Lương anh gọi giờ này có việc gì gấp lắm sao?
- Tôi gọi cho cậu chả được tưởng cậu ch...ết rồi cơ!
Giọng nói có phần cảnh cáo, làm Huỳnh nuốt nước bọt.
- Dạo này bận quá tôi không để ý điện thoại.
- Đừng quên cậu đã hứa gì với tôi. Tôi giúp cậu thoát cảnh tù tội nhưng không có nghĩa là là không tống được cậu vào tù.
- Nhưng có người sai khiến tôi!
Nghe đến đây, ông Lương cười châm chọc.
- Này, cậu không phải trẻ lên 5 mà nói câu đó. Họ nói gì bảo gì mà cậu cũng làm, thân là người đứng đầu Lã thị ai nghe xong cũng phải chào thua đấy.
- Tôi nói vậy, cảnh sát Lương cũng hiểu đừng làm khó tôi. Tôi còn làm ăn để có tiền trả ông mà.
- Thôi lâu lâu hỏi thăm để cậu nhớ vẫn có người đợi cậu.
Nói xong tắt máy, Lã Huỳnh nắm chặt điện thoại. Anh biết tên cảnh sát đó và người đàn ông đó cùng một giuộc nhưng anh chả có chứng cứ. Chỉ một vụ án mạng mà có thể giải quyết nhanh, gọn thì không thể mỗi bên cảnh sát dọn dẹp êm xuôi thế được. Giờ chỉ ngoan ngoãn nghe lời họ. Tối đó, anh ta lại khó chìm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-ngay-ben-anh/2715169/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.