Đợi y thả tay mình ra, hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện trong lòng bàn tay có thêm một vòng tròn huyết sắc (vòng tròn màu đỏ).
"Tìm thi thể của mẹ ngươi, dù chỉ còn một chút cũng được, đem vòng tròn che phía trên rồi gọi tên của nàng. Nếu như thời gian một nén nhan vẫn không thấy nàng hiện ra thì linh hồn của mẹ ngươi đã bị người ta bắt đi. Ngươi đã hiểu chưa?"
"Đa tạ huynh!" trên gương mặt của Bách Lý Dục hiện rõ sự vui mừng và cảm kích. Hắn cúi đầu nhìn tay của chính mình, sau đó mặt đầy trân trọng mà nắm lại thật chặt.
"Mấy người tu sĩ đó có thể còn đang ở trong thôn, ngươi thật sự muốn quay về sao?" Dung Hề không nhịn được hỏi.
Bách Lý Dục hít sâu một hơi, đáp: "Nếu ta mặc kệ linh hồn của mẹ ta bị bọn chúng bắt đi thì quả thật ta không xứng với sự bảo vệ của bà, càng không xứng được sinh ra trên cõi đời này."
Dung Hề hơi run lên vì cảm động.
Bách Lý Dục nhìn về phía Dung Hề lạy một cái: "Đêm nay được Vương huynh cứu giúp, ân này Bách Lý Dục suốt đời không quên, nếu như ta còn sống, ta nhất định sẽ báo đáp huynh."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Dung Hề kinh ngạc nhìn bóng lưng của Bách Lý Dục, một hồi lâu sau mới nói: "... Đứa ngốc."
*editor: mọi người cứ yên tâm, Dung Hề sẽ bảo vệ công công của ẻm. Và đây là lần đầu tiên thích một người nên khó tránh khỏi thẳng nam hơn 300 năm Dung Hề hơi tự kỷ nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-loai-phuong-phap-cuop-doat-bao-boi-cua-nam-chinh/1054201/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.