Chương trước
Chương sau
Tiêu Thanh Giác mặc hỉ phục, xem hoàng hậu muội muội ngẩn ra nhìn mình thì không khỏi bật cười, "Sao muội ngớ ra vậy?" Thư anh xem qua rồi, cho nên mới đi đến thư phòng, vừa lúc đang muốn quay về thì gặp hoàng hậu muội muội.

Tiêu Quân Nhã: "Cha ở đâu?"

"Ở bên trong chờ muội đó." Tiêu Thanh Giác cười, bước ra cửa, "Vào đi. Ta đi trước." Nói xong rồi anh nhấc chân rời đi.

Tiêu Quân Nhã vào thư phòng, đóng cửa lại. Đi vào nội thất, thấy nàng cha đang ngồi lật xem sách, Tiêu Quân Nhã tiến lên, khẽ gọi "Cha."

Tiêu Vũ Minh nâng mắt, cao thấp đánh giá Tiêu Quân Nhã một vòng rồi thở dài, đi ra khỏi chỗ ngồi, "Hảo hài tử, khổ ngươi." Giọng nói tang thương đầy tình cảm, ông nâng tay bị phỏng của nàng mà nhìn một lúc lâu, rồi lại là than thở.

Tiêu Quân Nhã buồn hiu, nhưng nhanh giấu đi, nàng cười lắc đầu, "Không, cha, con tốt lắm."

Chuyện Chu Y nàng đã viết trong thư, Tiêu Vũ Minh không ngờ người ông chọn lại sẽ hãm hại con gái mình, ông thấy hổ thẹn. Nếu không phải nàng phát hiện Chu Y bất thường, Tiêu gia thật sự chết dưới tay bạch nhãn lang Chu Y đó rồi.

"Cha, chúng ta không có nhiều thời gian, lần này con xuất cung là có chuyện trọng yếu muốn nói với cha." Nàng đỡ ông ngồi vào ghế. "Cha cũng biết, tình cảnh Tiêu gia hiện giờ như thế nào chứ?"

"Trên có Hoàng gia kiêng kị, dưới có đủ loại quan dòm ngó. Chỉ một chút vô ý, Phủ Định Quốc công vạn kiếp bất phục."

"Quả thật như thế. Con thân ở thâm cung, ngồi được Hậu vị cũng không thoát khỏi âm mưu của người ta."

"Tính con mềm mỏng nên chịu không ít thiệt thòi, và vì sau lưng là Phủ Định Quốc công mới không bị đối nghịch công khai, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng..."

Tiêu Vũ Minh kinh hãi, con gái ông thương yêu từ nhỏ, tính tình dịu dàng, luôn luôn cười làm cả nhà yêu thương nàng hơn bất kì thứ gì. Tân Hoàng vừa đăng cơ đã ban chỉ, nàng trở thành Hoàng hậu tôn quý. Lúc đó Giản Vân Hạc lại đi xa. Thánh chỉ tới, nàng vào cung. Mãi cho đến nay mới được gặp nàng, ông bỗng chốc không nhận ra. Ngoài thân phận đã khác, còn là vì ánh mắt trầm tĩnh của nàng.

"Con không sợ cha giận đâu, nên lần này con sẽ nói rõ ràng. Phủ Định Quốc công không giống phủ Nam Quốc công, là có nhàn chức, không có thực quyền. Mà anh Du Dương và Vĩnh An công chúa, Thái hậu và bệ hạ yêu thương nàng, phủ Nam Quốc công sẽ không có việc gì. Còn chúng ta thì không được như vậy. Mặc dù cha là Định Quốc công không có thực quyền, nhưng anh hai em ba một là Lăng Vân tướng quân; một là Phụ Quốc tướng quân, không chỉ nắm binh quyền mà còn thủ hộ biên cương... Một khi còn cầm quyền trong tay, phủ Định Quốc công không có ngày an toàn."

"Con tuy là Hoàng hậu, nhưng vị trí này Kỷ Thi Vân còn tâm tâm niệm niệm nhớ thương đây."

"Cha biết quanh co trong đó chứ, mấy năm nay chúng ta làm việc dè dặt cẩn trọng, không có làm gì có lỗi với hoàng gia cả. Không ngờ vẫn bị kiêng kị."

Tiêu Quân Nhã lạnh giọng cười, "Gần vua như gần cọp, cha hiểu điều này hơn con mà."

"Con nói đúng. Nay chúng ta có thể nói là tiến thối lưỡng nan."

"Không, cha. Y bất nhân chúng ta bất nghĩa. Hiện giờ bảo trụ Tiêu gia mới là quan trọng nhất. Y không dám động Tiêu gia, không chỉ vì kiêng kị binh quyền của Tiêu gia mà còn vì dân tâm, và càng là bởi vì phải đề phòng Vinh Vương. Nếu có biến, Tiêu gia vẫn còn có công dụng." Nàng thư thái nhìn cha mình, "Như chuyện Chu Y, nếu nó gặp y trước, con không chắc sẽ dễ dàng chấm dứt được việc này. Y thật nếu muốn diệt Tiêu gia, con có trăm miệng cũng không biện bạch được."

Tiêu Vũ Minh chỉ thấy lưng chợt lạnh. Nếu là Chu Y gặp vua trước... hoàng hậu bị phế sẽ là chuyện sớm muộn, Tiêu gia vì thế cũng có ảnh hưởng. Vua không trách mà bỏ qua thì ơn nghĩa có thêm, Tiêu gia chỉ mất đi ngôi Hậu, rồi một ngày nào đó sau này Tiêu gia không còn binh quyền, lại mất dân tâm, vua tịch thu gia sản và giết kẻ phạm tội, phỏng chừng thiên hạ còn cảm thấy vua rất nhân từ. Mà Tiêu gia, tất tiếng xấu muôn đời.

Nhìn ánh mắt Tiêu Quân Nhã sâu thẳm mà trấn tĩnh, Tiêu Vũ Minh không khỏi cảm khái con gái ở trong cung chỉ ba năm, mà còn thấu triệt hơn ông, cái đứa hoạt bát hay cười xưa kia của ông đã không còn. . . Tiêu Vũ Minh nhất thời cảm xúc ngổn ngang.



"Tiêu gia là khai quốc công thần, nếu cuối cùng có kết cục như thế, ta há còn thể diện gặp mặt liệt tổ liệt tông."

Tiêu Quân Nhã cúi mắt, trầm mặc một lát.

"Cho nên, nếu y bất nhân chúng ta bất nghĩa."

"Đương nhiên đây là cách cuối cùng. Không cần đại phú đại quý, chỉ cần một nhà chúng ta bình an, con đã thấy mỹ mãn . . ."

"Hiện tại, địa vị của con cũng có ổn hơn. Bệ hạ đối con có vài phần thiệt tình. Một khi con sinh được hoàng tử, địa vị con sẽ ổn hơn nữa."

"Mà Giản Vân Hạc, quá khứ đã qua rồi. Huynh ấy rất được y tín nhiệm nữa. Năm xưa cha đã không tệ với huynh ấy, lần này còn đề bạt, huynh ấy tất nhiên cực kỳ cảm kích. Cho nên, cha, chuyện xưa rồi cha đừng suy nghĩ nữa."

Tiêu Vũ Minh gật đầu, mày giãn ra, vỗ lưng bàn tay Tiêu Quân Nhã, nói: "Ở trong cung, con phải cẩn thận. Thiển Mộng, Hà Trác cần dùng thì cứ dùng. Ngàn vạn lần đừng để mình thiệt thòi."

"Con biết rồi."

"Hôm nay là ngày vui của đại ca, cha đừng nhíu mày nữa. Mà giờ cũng trễ rồi, con phải hồi cung."

"Aiz... Lần này bí mật xuất cung, trừ bệ hạ ra còn có ai biết nữa không?"

"Cha yên tâm, không ai biết được. Bệ hạ vốn muốn đến cùng, con nói sợ ngài đi làm khách nhân câu thúc, và thế là bệ hạ để con một mình đến đây." Tiêu Quân Nhã cười nói, "Vả lại, nếu bệ hạ đến, ngoại trừ thể hiện hồng ân cho phủ Định Quốc công, thì còn làm cho người soi mói."

Tiêu Vũ Minh gật đầu, "Đúng là như thế." Xem ra vua đối con ông cũng có vài phần thiệt tình, dựa vào cơ trí và chính chắn của nàng hiện tại đại để ông không cần lo lắng.

Hai người nói thêm một chút nữa, Tiêu Quân Nhã mới từ phủ Định Quốc công đi ra. Lộ tuyến vẫn như trước là cửa sau.

Tiêu Quân Nhã xe ngựa, cũng không vội đi lên; Xuân Phân ở bên nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lên xe đi."

Tiêu Quân Nhã nhìn sắc trời, ánh nắng xuyên qua lá, nàng híp mắt lắc đầu nói: "Thời gian chưa tới."

"Vậy... Tiểu thư, chúng ta đi đâu?"

"Đi Trục Nguyệt Lâu ngồi một chút đi, dù sao cũng còn sớm." Tiêu Quân Nhã vén tóc nói, rồi bước lên xe ngựa.

"Dạ." Xuân Phân phân phó xa phu đánh xe lại Trục Nguyệt Lâu rồi mới lên xe ngựa.

+

Trời dần tối, mới từ Cung Phượng Tê ra tới - Như Ý sốt sắng bước đi. Lộ trình đi đến một nửa, gặp được Tiểu Ngô Tử từ Điện Trường Sinh, hai người đối mặt, Tiểu Ngô Tử nhãn tình sáng lên, tiến lên nhỏ giọng nói: "Ý cô cô, Hoàng hậu nương nương về chưa?"

Như Ý lắc đầu, "Chưa, ta đang muốn đi tìm bệ hạ đây." Một khắc cũng không chậm trễ, nàng vòng qua Tiểu Ngô Tử muốn đi, mà bất chợt nàng nghiêng người bắt tay áo Tiểu Ngô Tử hỏi: "Bệ hạ đang ở Điện Trường Sinh?"



"Đúng vậy, ngài mệnh ta đến Cung Phượng Tê nhìn xem tình huống." Tiểu Ngô Tử nhíu mi, "Ý cô cô, Hoàng hậu nương nương làm sao vậy, trễ thế này còn chưa trở lại?"

"Hiện tại không quản được nhiều như vậy. Ngươi đi theo ta về Điện Trường Sinh. Uyển Quý phi hiện đang ở Cung Phượng Tê đó."

Tiểu Ngô Tử sợ hãi, "Hả? Uyển Quý phi đến Cung Phượng Tê làm gì, Hoàng hậu nương nương không có ở đó a!"

Như Ý đã đi rồi, Tiểu Ngô Tử đuổi theo.

Hoàng hậu đi giờ mùi, dẫn theo một thị vệ và cung nữ, giờ là giờ tuất còn không có hồi cung, ôi ôi ôi... Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?! Tiểu Ngô Tử đổ mồ hôi đầy đầu.

Điện Trường Sinh.

Tô Hành tâm phiền ý loạn đã lâu, giờ nghe thêm Uyển Quý phi ở Cung Phượng Tê, mày càng cau lại gần hơn.

"Tại sao giờ này hoàng hậu còn chưa trở về?!"

"Hồi bệ hạ, có lẽ nương nương quên thời gian, ngài chớ trách nương nương. Uyển Quý phi ở Cung Phượng Tê nói muốn gặp nương nương, nô tỳ không thể từ chối cho nên nói nương nương ở bên này, Uyển Quý phi liền nói sẽ ở Cung Phượng Tê chờ nương nương trở về. Nô tỳ đã sai người ra cửa sau đợi nương nương trở về, và sẽ dẫn nương nương lại Trường Sinh Điện." Như Ý nói.

Tô Hành tâm phiền ý loạn, cảm thấy Tiêu Quân Nhã ham vui. Mà ai tới không tới, cố tình là Kỷ Thi Vân!

"Uh, theo lời ngươi nói đi."

"Tôn Đắc Trung, sai người đi phủ Định Quốc công đón hoàng hậu về!"

"Dạ, bệ hạ." Tôn Đắc Trung tức khắc xoay người ra điện.

Trong cung đang rối loạn như thế, thì Hoàng hậu nương nương đang ăn kẹo đường, thư thả đi cửa hông vào cung.

Tiểu Quý Tử nhảy tới trước mặt Tiêu Quân Nhã, thở phào nói: "Cám ơn trời đất, nương nương rốt cục đã trở lại! Mau mau cùng nô tài đi Điện Trường Sinh, cụ thể trên đường đi nô tài sẽ nói cho ngài."

Tiêu Quân Nhã tinh thần vô cùng tốt; mắt rực rỡ long lanh; thấy Tiểu Quý Tử gấp gáp như vậy, nàng biết có cá mắc câu, hơn nữa còn là cá lớn.

Nàng nghiêm mặt, "Xảy ra chuyện gì?"

"Dạ, Uyển Quý phi hiện đang Cung Phượng Tê, Ý cô cô nói ngài ở Điện Trường Sinh, nói Uyển Quý phi hãy về trước. Uyển Quý phi không chịu về, còn nói ở Cung Phượng Tê chờ ngài. Rồi Ý cô cô bảo nô tài chờ ở đây, thấy ngài thì dẫn ngài đi Điện Trường Sinh ạ." Tiểu Quý Tử lau mồ hôi, "Nương nương, việc này không nên chậm trễ, ngài nhanh đi đi."

Trong cung đang đồn Hoàng hậu không hiền, nếu Uyển Quý phi phát hiện Hoàng hậu không có trong cung thì lời đồn biến thành sự thật mất!

Quả là cá lớn mắc câu. Ta cũng không ngờ là Kỷ Thi Vân. Không biết là ai tiết lộ cho cô ta đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.