"Gặp trẫm?" Tô Hành bật cười, "Cô ta còn mặt mũi nào gặp trẫm?"
Đắc Trung khom lưng, một chữ không nói.
"Trẫm nhốt cô ta đã thiên đại khai ân; cô ta còn khẩu xuất cuồng ngôn? Quả là không biết sống chết!"
"Tâm tư đố kị! Nhiều lần mưu hại hoàng tự; dụng tư hình đối cung nhân, trẫm dĩ vãng quá coi thường cô ta! Không hề biết cô ta ác độc!"
Thấy Tô Hành nổi giận, Quân Nhã nâng trà trản đưa tới, ôn hòa nói:
"Bệ hạ dĩ vãng cực sủng Liên muội muội, Liên muội muội luôn nghĩ tình xưa, lúc này nhận thánh chỉ, chắc là kinh dị không ngớt, hồ ngôn loạn ngữ cũng là có khả năng. Ngài đừng để bụng."
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Nàng đúng thật là có ý trấn an, tuy nhiên Tô Hành lại nghe ra ý khác. Lúc nhận trà, y trộm nhìn nàng: vẻ mặt ôn nhiên nhưng mi tâm khẽ cau cau, dường như ẩn dấu nỗi buồn. Tô Hành không khỏi thấy hổ thẹn. Y không phải là người không có tình cảm, dĩ vãng sủng ái Hân là vì thuở thiếu thời cô ta ngây thơ, tâm tính hồn nhiên. Lúc ấy Hân mười ba mười bốn tuổi; y mười sáu mười bảy; tình cảm ở một độ tuổi hồn nhiên. Y luôn ôm hy vọng Hân vẫn ngây thơ, thiện tâm như thuở nào. Nhưng không ngờ chính vì mọi cách bảo hộ mọi cách sủng ái biến thành quen thói; không kiêng nể gì cả, ngoài mặt mảnh mai nhưng tâm tính ác độc! Ngày nay nghĩ lại, phát hiện tình cảm đó trở nên mơ hồ. Bảy năm nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-kieu-chet-cua-gian-phi/2571517/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.