Bích Châu nghe lời này mà hoảng hồn, khủnghoảng nhìn Thái hậu.
- Thái hậu! Ngài đang nói cái gì? Ta làm hết thảykhông phải dựa theo phân phó của ngài sao?!
Thái hậu nhướng mày, uy nghiêm bắn ra, song chỉtrong chớp mắt lại biến thành vẻ bi thương.
- Bích Châu ơi Bích Châu! Ai gia còn tưởng rằngnhà ngươi là Bích Châu thông minh của dĩ vãng... không ngờ chỉ sau sáu năm nhàngươi biến thành bộ dáng hôm nay.... Thôi thôi... không nói nữa; không nói nữa!Hàn Quý, còn không mau dẫn người đi!...
Hàn Quý ứng tiếng và vẫy tay gọi vài thái giám. Ả kinh hoảng, muốn đứng dậy nhưng tay bị vặn ngược ra sau không thểgiãy giụa. Ả không hiểu và oán hận nhìn Thái hậu:
- Thái hậu bà gạt ta! Bà gạt ta!!
Thái hậu vẻ không đành lòng, một tay cầmphật châu một phất tay, - Mau dẫn người đi.
Ả vẫn không từ bỏ, - Bệ hạ! Bệ hạ mau cứu BíchChâu! Bích Châu bị gạt! Bệ hạ- mm!...
Bị nhét vải bố, ả chỉ có thể phát ra tiếngmm mm và cực nhanh bị kéo xuống.
Tô Hành chẳng thèm nhìn ả chút nào. Thái hậucũng vậy.
Điện yên tĩnh trở lại. Tô Hành bưng trà trản uốngmột hớp rồi nói:
- Mẫu hậu không có lời gì nói với nhi thầnsao?
Thái hậu chậm rãi mở mắt nhìn Tô Hành, trầmgiọng nói:
- Hoàng đế muốn nói cái gì?
Tô Hành cười, gác lại trà trản, - Về Bích Châu. Mẫuhậu không có gì để nói sao?
Thái hậu trầm xuống nhìn Tô Hành, - Con cho rằng Bích Châu hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-kieu-chet-cua-gian-phi/2571443/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.