Tiêu Quân Nhã trấn an Dương thục viện một phen, để cho nàng ở cung Phượng Tê chỉnh chu lại rồi mới sai Thiển Mộng đưa nàng về cung Nghênh Xuân.
Lúc đi cũng như lúc tới, không làm kinh động Ngự lâm quân, một đường thận trọng trở về cung Nghênh Xuân. Dương thục viện đã bình tĩnh lại không ít. Tuy vẫn còn sợ nhưng đã không còn ảnh hưởng tới sự suy tư.
Thiển Mộng để Dương thục viện cách không xa cung Nghênh Xuân, và khi phải rời đi thì Dương thục viện lại gọi:
"Thiển Mộng cô nương. . ."
Thiển Mộng ngẩn ra, quay đầu lại, "Còn có chuyện gì sao?"
Dương thục viện chần chờ một hồi, cuối cùng hỏi: "Vừa rồi, ta quên hỏi. . . Uyển quý phi giết ta không thành như vậy... Uyển quý phi tàn nhẫn như thế, ta đây chẳng phải là thời thời khắc khắc đều nguy hiểm?"
"Dương thục viện không cần lo lắng. Nương nương không phải nói sẽ bảo vệ cô bình an sao? Cho nên cô hãy yên tâm. Song nếu như vẫn lo lắng, không bằng. . . cô đến cung Thái hậu đi; vừa tẫn hiếu vừa được bình an."
Dương thục viện nhãn tình sáng lên, nghĩ Thiển Mộng nói rất có lý, nàng cảm tạ Thiển Mộng rồi xoay người đi về Nghênh Xuân cung.
Nhìn theo Dương thục viện vào cửa cung, Thiển Mộng mới đường cũ quay trở về cung Phượng Tê.
Xuân Phân quýt, dâng lên cho Hoàng hậu, "Nương nương, Bạch Luyện đã ra cung, không kinh động bất luận kẻ nào, nương nương hãy yên tâm."
"Uh." Tiêu Quân Nhã nhận quýt, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-kieu-chet-cua-gian-phi/2571400/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.