Tô Hành từ lãnh đạm nhìn Tô Cảnh hai mắt đỏ bừng rồi trở nên lạnh lùng:
"Tô Cảnh ngươi luôn miệng nói ngươi không phục, không cam lòng, nói trẫm đoạt được tất cả chẳng qua là có chữ Đích?... Tô Cảnh à, kỳ thực là không phải. Ngươi từ nhỏ đã rất tự ti. Ngươi chỉ biết đem tất cả sai lầm đổ lên trẫm – con trưởng – cho nên cho rằng tất cả bây giờ của trẫm là dễ dàng, hoàn toàn không có sự nỗ lực."
"Tô Cảnh, ngươi nên tỉnh lại đi; giấc mộng vô vị này cũng nên chấm dứt." Tô Hành lạnh lùng nhìn Tô Cảnh, mỉa mai nói.
Tô Cảnh vô thức lui về sau. Mặt thì thảm đạm. Chuyện cho tới bây giờ y đã không còn gì cả. Tô Hành nói rất đúng. Y khổ tâm trù tính lâu như vậy cuối cùng lại thua dưới sự cuồng vọng tự tin của mình. Nghĩ tới đây, trong đầu chợt hiện linh quang, Tô Cảnh ngẩng mặt cười châm chọc, nhìn Tô Hành:
"Ngươi thật sự nghĩ Hoàng hậu của ngươi luôn tâm tâm niệm niệm đến ngươi sao? Ngươi nên đi hỏi Hoàng hậu đi, trong lòng nàng là nghĩ về ai!?"
Tô Hành dửng dưng, không có bởi vì lời này mà biến hóa. Trong lòng y là yên ả như mặt hồ không một gợn sóng.
Tô Cảnh ghét nhất Tô Hành bộ dáng này, bộ dáng quý khí tự nhiên sẵn có, là thứ y chưa từng có! Y cúi đầu cười ra tiếng.
Tô Hành thấy thương hại:
"Ngươi nói xong chưa?"
Tô Cảnh sửng sốt.
Sự thương hại biến mất, thay vào là tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-kieu-chet-cua-gian-phi/2571382/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.