Bùi Thiên ngu ngốc:
Kỳ Vũ mặt không đổi sắc mà nhìn Bùi Thiên, không, chính xác là nhìn vào thứ đồ vật màu vàng cùng với lông mềm như tơ đang nằm trong ngực Bùi Thiên.
Ai đó nói xem cái thứ đồ vật màu vàng kia là gì a? người nào đó sẽ trả lời ——
“Em xem! gà nhỏ màu vàng thật đáng yêu!” Bùi Thiên vui vẻ mà vuốt bộ lông mượt như nhung của gà vàng nhỏ, giống như dâng lên vật quý mà lấy con gà con đưa đến trước mặt Kỳ Vũ, người nào đó khóe miệng co giật còn nhanh hơn.
“Cái này ở đâu ra?” Kỳ Vũ dùng ngón tay chọt chọt vào gà con dường như mới nở ra chưa được bao lâu, trừng mắt nhìn Bùi Thiên vẫn còn đang sung sướng.
Bùi Thiên nhìn cái nhíu mày thì hơi thu liễm lại, dùng âm thanh nho nhỏ nói: “Chị của anh có nhiều dư ra nên cho anh đấy.” Hắn nhìn Kỳ Vũ híp mắt hai tay bắt chéo trước ngực, vội vàng nịnh nọt cười cười: “Em nói, nên chọn tên gì cho gà con là tốt nhất?”
Kỳ Vũ thật sự không thể nghĩ ra cái gì để đáp lại, chỉ có thể dở khóc dở cười mà ha ha hai tiếng, kết quả…
“Ha Ha? A, tên cũng không tệ.” Bùi Thiên cười cười mà đem gà con nâng lên càng thêm dính sát vào mặt, “Ha Ha! Ha Ha! mày gọi là Ha Ha! Có biết không? Ha Ha Ha Ha!”
Kỳ Vũ: “…”
Không cho Bùi Thiên đắc chí được lâu, gà con đột nhiên quay đầu vỗ cánh nhảy ra khỏi bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-cach-tu-sat-tu-sat-nhat-bach-thuc/2291426/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.