Chờ tiểu nhị tới đưa thức ăn rồi lại lấy về, một chút ánh sáng mặt trời yếu ớt bên ngoài cũng đã biến mất tăm.
Triển Chiêu chăn ngồi trên giường, cẩn thận nhớ lại mỗi một chi tiết trong vụ án này. Bạch Ngọc Đường thì ôm hắn, nhìn hắn nhớ lại từng chi tiết của vụ án này.
Mãi cho đến khi Bạch Ngọc Đường không nhịn được ngáp một cái, Triển Chiêu mới phất ống tay áo, tắt đèn, sau đó thoải mái dễ chịu tiến vào ổ chăn. Nửa ngày sau, lúc Bạch Ngọc Đường đã sắp ngủ thiếp đi, Triển Chiêu đột nhiên đưa tay chọt chọt y: "Trạch Diễm, ta muốn đi nhà xí."
Người Bạch Ngọc Đường cứng đờ, mở mắt ra bất đắc dĩ nhìn hắn.
Quả nhiên sau nửa đêm, trong phòng của mấy tên 'Tử Nhân Quan' kia bắt đầu không yên bình. Đáng tiếc người gặp phiền phức cũng không phải Triển Chiêu bọn họ.
Trăng bán nguyệt giữa trời tựa như lưỡi hái, ánh trăng vốn đã trong trẻo nhưng lạnh lùng xa xôi, cộng thêm mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập trong không khí càng khiến người ta dựng đứng tóc gáy. Nhất là trong hoàn cảnh lúc này, một cái xác, ngay cả một giọt cũng không tìm được.
Triển Chiêu tìm trong căn phòng kia hồi lâu, chà xát cánh tay, lủi tới cạnh Bạch Ngọc Đường: "Trạch Diễm, đây là ma quỷ lộng hành à?"
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường nghiêm trọng gật đầu, giọng điệu trịnh trọng nói: "Ừm, thứ lộng hành còn là quỷ sống."
Triển Chiêu nheo mắt nhìn y, Bạch Ngọc Đường cong cong khóe môi, tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, ngón tay bốc một nắm bột phấn màu xám trắng lên. Vuốt nhẹ, đặt dưới mũi khẽ ngửi. Nói: "Thuốc mê, dược hiệu mau, tan cũng mau."
Triển Chiêu đi tới: "Ý ngươi là có người bỏ thuốc bọn họ? Bọn họ là sát thủ của 'Tử Nhân Quan', sao có thể trúng loại thủ đoạn đê tiện này được?"
Bạch Ngọc Đường cau mày, nói: "Cho nên, mấy người kia chắc không phải là sát thủ 'Tử Nhân Quan' phái tới, theo dõi suốt đường đi, có lẽ là do có chuyện khó nói." Nói rồi đứng dậy bên cạnh bàn, lấy ra nén bạc đặt trong chén trà, lật qua xem thử. Lại đưa tới trước mặt Triển Chiêu: "Này."
Triển Chiêu nhận lấy, nhìn thoáng qua, nói: "Vạn An tiền trang ở Giang Nam."
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, đưa tay che kín mắt hắn. Triển Chiêu lờ mờ, đưa tay nắm lấy tay y, nhưng cũng không kéo xuống. Bạch Ngọc Đường lại thả tay ra, khí chất hung ác chốn giang hồ vốn không nên có trong mắt Triển Chiêu đã không còn, lại biến về dáng vẻ ngây ngô ôn hòa. Bạch Ngọc Đường nhếch miệng cười, kéo tay hắn về.
Triển Chiêu còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, tiến lên vài bước, vịn vai y hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Ngọc Đường cười nói: "Không có gì, Bạch gia gia ghẹo mèo."
Triển Chiêu nheo mắt, vươn tay sờ vào cổ áo y. Bạch Ngọc Đường rụt cổ lại, nắm lấy cả hai tay hắn vào trong tay mình, cười nói: "Đừng quậy."
Ngày thứ hai, trời mới vừa sáng, hai người đã tức tốc sửa soạn xong, ngồi vững vàng ngay tại chiếc bàn giữa đại sảnh, khiến tiểu nhị mới vừa đi vào giật mình. Giọng điệu nửa thăm dò, còn mang theo chút chưa tỉnh hồn hỏi: "Hai vị khách quan, hai người là đang?"
Triển Chiêu cười nói: "Tiểu nhị ca không cần sợ, chúng ta chỉ là gấp rút ra khỏi thành mà thôi, còn phải làm phiền tiểu nhị ca mang điểm tâm sáng tới."
"Vâng, vâng." Tiểu nhị vội vàng lên tiếng trả lời, đáp: "Xin khách quan chờ một chút, tiểu nhân sẽ tới phòng bếp thúc giục." Dứt lời liền vội vàng lui ra ngoài, rõ ràng không đoán được hai vị gia này là thần tiên phương nào.
Sắc trời đã sáng hẳn, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường dắt ngựa ra khỏi thành, phía sau cũng không thấy ai bám theo nữa.
Hai người không có thời gian, dọc đường đi cũng không dừng lại bao nhiêu, mỗi ngày ngoại trừ lúc đi ngủ, bữa trưa đều giải quyết trên lưng ngựa. Triển Chiêu một tay kéo dây cương, một tay cầm bánh bao thịt bọc giấy dầu, 'Oàm' một miếng to, vừa nhai, vừa mơ hồ nói chuyện với Bạch Ngọc Đường: "Trạch Diễm, sắp tới rồi nhỉ?"
Bạch Ngọc Đường lúc ăn trông cực kì nhã nhặn, bánh bao trong tay chỉ lộ ra một chút, từ từ cắn từng miếng nhỏ. Nghe vậy, nheo mắt nhìn qua: "Miêu Nhi, nếu Bạch gia gia nhớ không lầm, ngươi mới là người Giang Nam."
Triển Chiêu 'Ừm' một tiếng, gật đầu: "Lâu rồi chưa về, không nhớ."
Bạch Ngọc Đường không chút hình tượng trợn mắt: "Ta cũng không biết, xem ra thì trễ nhất ngày mai sẽ đến."
"Ừm." Triển Chiêu gật đầu lại cắn một miếng bánh bao lớn: "Tương Hồng vốn mang họ Lý, là tài nữ nổi danh ở Thường Châu phủ, chỉ là mấy năm trước gia đạo sa sút, một nhà không biết đã đi đâu, lần này chúng ta tới, nên hỏi thăm thế nào đây?"
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một hỏi: "Đánh rắn động cỏ, đi khắp hang cùng ngõ hẻm."
Triển Chiêu quay đầu, nhướng mày nhìn y.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục giải thích: "Trước tiên cầm lệnh bài của người phủ điều tra hồ sơ, sau đó đi ra ngoài hỏi thăm, xem ai đáng nghi thì theo kẻ đó." Nói xong dang hai tay ra: "Vậy thôi."
Triển Chiêu bóp cằm, gật đầu: "Cách hay, thế cứ làm vậy đi."
Hai người trên đường đi vội, lúc cửa thành gần đóng vừa lúc đi vào Thường Châu phủ.
Thường Châu phủ là địa bàn của Triển Chiêu, nếu hai người đã tới, đương nhiên phải ghé Triển gia một chuyến. Dọc đường đi Triển Chiêu đi một lúc lại nhìn một cái, trên đường cũng có không ít người nhìn chằm chằm hắn và Bạch Ngọc Đường. Đứa nhỏ này, sao nhìn quen mắt vậy nhỉ? Sau đó một lão bá bán đồ chơi làm bằng đường vỗ một cái: "Chao ôi, đây không phải là Triển gia tiểu thiếu gia sao!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đang bán quà vặt bên cạnh đều tiến tới chào hỏi, trong tay mỗi người đều cầm rất nhiều đồ ăn vặt, không ngừng bỏ vào trong tay Triển Chiêu.
"Tam gia đã về rồi."
"Triển tiểu thiếu gia đã về rồi."
Mọi người chào hỏi liên tục, sau đó lại chuyển đem đề tài lên người Bạch Ngọc Đường.
"Ôi chao, đứa nhỏ này là ai vậy?"
"Đứa nhỏ gì chứ, là tức phụ của Tam gia đúng không?"
"Ôi, ánh mắt tiểu thiếu gia tốt quá đi! Đứa nhỏ này trông đẹp thật, còn đẹp hơn Nhị gia nữa."
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường nghiêm lại, mọi người trong nháy mắt ngừng nói. Triển Chiêu kéo y, còn chưa kịp mở miệng, lại nghe Bạch Ngọc Đường nói: "Tiểu thiếu gia của mấy người là tức phụ ta."
Mọi người nghe vậy bắt đầu xôn xao, vội hỏi: "Vậy bây giờ là tới."
Bạch Ngọc Đường không đợi hỏi xong, đã cười cười, đáp: "Đương nhiên là tới cầu hôn rồi." Vừa dứt lời, vẻ mặt trở nên vặn vẹo. Triển Chiêu đưa tay nhấn trên huyệt vị y, nụ cười xán lạn nhìn y: "Ngươi nói cái gì?"
Bạch Ngọc Đường hít vào mấy hơi khí lạnh, trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Tới, cầu, hôn." Dứt lời vươn tay, ôm Triển Chiêu vào lòng, nụ cười trên mặt đắc ý hệt như con chuột trộm gạo.
Nếu để mọi người ở Hãm Không đảo và người y quen trên giang hồ nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cảm thấy mắt mình có vấn đề, cho nên mới gặp loại ảo giác tuyệt đối sẽ không xuất hiện này.
Mọi người nhìn hai người này, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Sau đó chưa tới một khắc đồng hồ sau, toàn bộ người trong Thường Châu phủ đều biết, Kim Hoa thủ phú Bạch gia nhị thiếu gia tới cầu hôn Thường Châu thủ phú Triển gia tam thiếu gia. Tiếp theo suy đoán về việc hai người quen nhau hiểu nhau như thế nào bắt đầu bay đầy trời.
Chuyện trước kia Bạch Ngũ gia Hãm Không đảo vốn muốn tới Khai Phong tính sổ với Ngự Miêu cũng bị lôi ra. Mọi người đều suy đoán, có phải hai người anh hùng cảm mến anh hùng, đánh đánh một hồi lại ưng ý nhau.
Triển Chiêu đỡ trán thở dài, thừa dịp tin này còn chưa truyền tới nhà, đi về trước khi bản thân mình bị gọi về mới là chuyện đứng đắn. Nhưng mới vừa đi không được vài bước, lại thấy đường xá ban đầu còn cực kì nhộn nhịp trong lúc bất chợt lặng ngắt như tờ. Những người đang mua, bán đồ đều đã lẩn tránh thật xa. Sau đó một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu nâu đỏ* chắp tay thong thả bước tới, cuối cùng dừng lại trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu nhìn người kia, tiếp tục đỡ trán khóc than. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này rồi, chết tiệt.
(这怎么全赶上了, 要废啊.)
Nam tử kia quan sát Bạch Ngọc Đường một phen, chậm rãi nói: "Ngươi chính là Bạch Ngọc Đường?"
Bạch Ngọc Đường ngay cả quan sát cũng chẳng muốn làm, chỉ khẽ vuốt cằm, 'Ừm' một tiếng.
Triển Chiêu từ từ đi qua, như lấy lòng kêu một tiếng: "Nhị ca." Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, lúc này mới tỉ mỉ quan sát vị Triển gia Nhị gia trong truyền thuyết, Triển Dực.
Một thân áo gấm nâu đỏ, diện mạo nếu so với Triển Chiêu, thiếu chút ôn nhã, thêm phần khôn khéo. Đương nhiên, ở trong mắt Bạch Ngọc Đường lại biến thành 'Gian trá xảo quyệt'.
Triển Dực cũng tiếp tục quan sát Bạch Ngọc Đường.
Áo trắng hơn tuyết, khuôn mặt càng là dạng chỉ có một giữa một vạn, so với tam đệ nhà mình thì có thêm mấy phần tùy ý hào hiệp của người giang hồ. Đương nhiên, trong mắt Triển Dực lại biến thành 'Phóng đãng không kiềm chế được'.
Triển Chiêu nhìn hai người y như đang chọi gà, đột nhiên đứng ở giữa, chặn tầm mắt của cả hai, nói: "Ta đói rồi."
Bạch Ngọc Đường đưa tay rút tiền túi, Triển Dực kéo hắn tính đi quán rượu gần đó. Sau đó hai người đều ngẩn ra, tiếp tục nhìn chằm chằm đối phương. Nhìn chòng chọc nửa ngày, Triển Dực đột nhiên mở miệng nói: "Nếu có một ngày ngươi mất thì phải làm sao?"
Triển Chiêu còn chưa kịp phản ứng, Bạch Ngọc Đường đã cong khóe môi, giọng điệu rất thản nhiên đáp: "Vậy cứ chôn Bạch gia gia ở nơi non xanh nước biếc, tốt nhất là cao một chút, để con mèo này ở đâu cũng có thể nhìn thấy, cũng đỡ phải nhớ mong."
Triển Dực giật mình, nhếch miệng nở nụ cười. Bạch lão ngũ này đúng là thú vị. Nói tiếp: "Nếu ngươi đi thật, đừng trách Nhị gia không khách sáo."
Bạch Ngọc Đường nheo mắt nhìn hắn, trong mắt rõ ràng mang vẻ khinh bỉ: "Ngươi muốn đi đào mộ à?"
Triển Dực bật cười, nói với Triển Chiêu: "Còn ngây ra đó làm gì nữa? Dẫn con chuột bạch này về nhà đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn địa lôi của Diễm lão đại, vui quá đi ~
Editor cũng có lời muốn nói: Nhắc tới chuyện mất với không mất thôi chứ tác giả không viết cái khúc đó đâu, nếu viết thiệt thì tui đã không dám nói là chuyện ngọt từ đầu tới cuối rồi. Hồi đó tui đọc một bộ nhắc tới xong cái tới phiên ngoại cuối tác giả viết đúng y vậy luôn. Đang hạnh phúc vui vẻ tự nhiên sầu ngang sương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]