Chương trước
Chương sau
EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Triển Chiêu vốn chỉ muốn chợp mắt trong chốc lát, chờ Bao Chửng về báo cáo cho ông chuyện xảy ra mấy ngày nay. Lại không nghĩ tới ngủ một giấc tới giờ Mùi, sau đó bị một hồi gõ cửa rung trời đánh thức.

Triển Chiêu rầm rì một tiếng, vùi đầu vào lòng Bạch Ngọc Đường. Với tay mò mẫm nửa ngày, không mò được chăn lại mò được tay của Bạch Ngọc Đường, kéo lên che lỗ tai mình lại.

Bạch Ngọc Đường cũng giật mình tỉnh giấc, liếc mắt nhìn Triển Chiêu, tay kia ôm chặt lấy hắn. Kéo chăn lên đắp cho cả hai.

Người ngoài cửa vẫn gõ như muốn gõ xuyên qua cánh cửa. Sau đó Triệu Hổ rống to như lợn bị giết thịt: “Triển đại nhân! Triển đại nhân! Trong cung cháy rồi.” Triển Chiêu lại lẩm bẩm một tiếng, ấn chặt tay Bạch Ngọc Đường. Tiếp đó lại nghe Triệu Hổ thét lên: “Đại nhân, tiên sinh vẫn chưa trở về, ngài nhanh đi xem đi!”

Lần này Triển Chiêu đã có phản ứng, hơn nữa phản ứng còn rất lớn. ‘Soạt’ một cái xoay người ngồi dậy, trán ‘Bốp’ một tiếng đụng phải cằm Bạch Ngọc Đường, đau đến mức hai người đều nhe răng, người thì xoa cằm, người thì xoa trán. Sau đó ngoài cửa lại truyền tới tiếng la của Triệu Hổ.

“Tới đây.” Triển Chiêu lên tiếng, qua loa dùng tay xoa cằm Bạch Ngọc Đường vài cái đã nắm lấy Cự Khuyết đi mở cửa.

Triệu Hổ thấy cửa đã mở, nói: “Triển đại nhân, đại nhân và tiên sinh vẫn…” Giọng càng ngày càng nhỏ, dần dần im bặt, sau đó cẩn thận dè dặt liếc nhìn sắc mặt rõ ràng không tốt của Bạch Ngọc Đường phía sau Triển Chiêu.

Triển Chiêu không để ý, chỉ nhớ Triệu Hổ kêu ‘Trong cung cháy rồi’, ‘Đại nhân và tiên sinh vẫn chưa trở về’. Đầu không ngoảnh lại nói: “Trạch Diễm, ta đi một chuyến rồi sẽ quay lại ngay.” rồi chạy về phía chuồng ngựa.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường càng ngày càng đen, cuối cùng ‘Hừ’ lạnh một tiếng, đưa tay lấy áo ngoài khoác lên người, lại cầm Tuyệt Trần lên. Sau đó Triệu Hổ ngoài cửa chỉ cảm thấy có một bóng trắng lướt qua trước mặt mình, trong phòng đã không thấy bóng dáng của Bạch Ngọc Đường đâu.

Triển Chiêu cưỡi ngựa chạy gấp tới hoàng cung, từ rất xa đã thấy ánh lửa cao ngút trời. Quan sát cẩn thận có thể thấy vị trí đó hẳn là Tàng Thư Các của Thái Y Viện. Triển Chiêu mở to mắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Ngoài cung có mấy người đang tụ lại thành tốp thấp giọng làu bàu, bên trong không rối loạn như những gì Triển Chiêu tưởng tượng.

Thủ vệ cửa cung đã tăng lên, Triển Chiêu đứng ở cửa cung bị gặng hỏi hồi lâu, sau đó được Trần công công đi ngang qua mang vào. Một đường đi vội lại không tới Thái Y Viện, lại tới Ngự Thư Phòng.

Trần công công mang Triển Chiêu tới ngoài cửa, tiểu thái giám lập tức đẩy cửa ra, để bọn họ đi vào, lại vô cùng nhanh nhẹn đóng cửa. Bên trong có bốn người đang ngồi, Triệu Trinh, Bao Chửng, Bát Vương và Bàng Thái sư.

Vẻ mặt Triệu Trinh ung dung, khuôn mặt Bát Vương ôn hòa, nhưng mặt Bao Chửng vốn đã đen này càng đen, sắc mặt Bàng Thái sư đã xanh mét. Dù sao thì lúc đó Công Tôn cấp bậc thần y của Khai Phong và con trưởng của Bàng gia đều ở Thái Y Viện.

Triển Chiêu bước nhanh về phía trước, thi lễ xong liền hỏi Bao Chửng: “Đại nhân không sao chứ?”

Bao Chửng lắc lắc tay: “Không sao, nhưng tiên sinh và Bàng tướng quân còn ở Thái Y Viện chưa về.”

Triển Chiêu ngẩn ra, nói: “Thuộc hạ tới Thái Y Viện một chuyến.” Dứt lời xoay người muốn chạy ra ngoài, lại bị Bát Vương đưa tay kéo lại. Sau đó nghe Triệu Trinh đang ngồi trên ghế nói: “Không vội, người đâu, ban tọa.”

Lời vừa xong, đã có hai nội thị nâng một cái ghế tới, đặt cạnh Bao Chửng. Triệu Trinh cười híp mắt nói: “Triển hộ vệ ngồi trước đi.”

Triển Chiêu vẻ mặt mê man đi tới, nửa đứng nửa ngồi hỏi: “Hoàng thượng?”

Triệu Trinh cười cười với hắn, lại gật đầu về phía Trần công công cách đó không xa. Trần công công hiểu ý, đi ra ngoài, lát sau bưng một cái khay nạm vàng, đi thẳng tới trước mặt Triển Chiêu, xốc tấm vải lụa vàng che trên khay.

Triển Chiêu nhìn lướt qua, giật mình. Dưới lớp vải lụa vàng không có thứ gì khác ngoài một chiếc quan tài gỗ lớn chừng bàn tay, trên nắp quan tài còn khắc một chữ ‘Thọ’ rất to. Duỗi tay cầm lên ước lượng, bên trong đặc ruột, rất nặng. Lại cẩn thận sờ thử, hóa ra thứ này được điêu khắc chỉnh thể.

Triển Chiêu nhìn chiếc ‘quan tài’ này, trong đầu nhảy ra tên tổ chức sát thủ mấy ngày trước Bạch Ngọc Đường nói với mình, ‘Tử Nhân Quan’. Ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Lúc người của Thái Y Viện chạy ra bên ngoài, đá ngã lăn một bình hoa, thứ này bị giấy dầu bao lấy, trẫm có sai người để lại cả giấy dầu.” Vừa nói vừa gật đầu với Trần công công.

Trần công công vẫy tay về phía sau, một tiểu nội thị đi đến, bưng cái khay trong tay lên, trong đó có một tờ giấy dầu dính đất.

Triển Chiêu lại nhìn nhìn giấy dầu kia, mặt vẫn lộ vẻ nghi hoặc.

Triệu Trinh nhìn vẻ mặt kia của hắn, nhịn không được bật cười, nói: “Hoàng Tướng quân nói, đây là kí hiệu liên lạc của một tổ chức giang hồ, trẫm nghĩ, Triển hộ vệ dù gì cũng là người giang hồ, nhiều ít gì cũng sẽ biết chút ít.”

Triển Chiêu ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Thuộc hạ rời khỏi giang hồ đã được một đoạn thời gian, không quá để ý tới những chuyện xảy ra ở đó nữa.”

“Ồ?” Triệu Trinh cười nói: “Ra là vậy, chẳng qua trẫm nghe nói, Triển hộ vệ và vị kia của Hãm Không đảo.” Dừng một hồi, dường như đang suy nghĩ, nói: “Bạch Ngọc Đường, có quan hệ rất tốt, Bạch Ngọc Đường là người giang hồ, không biết có đầu mối gì không?”

Triển Chiêu vừa nghe tên Bạch Ngọc Đường, bất giác thẳng lưng, nói: “Hoàng thượng, tuy Bạch Ngọc Đường là người giang hồ, nhưng rất ít hỏi qua chuyện giang hồ, e rằng…”

“Ôi.” Triệu Trinh khoát tay áo: “Triển hộ vệ, trẫm không có ý gì khác, chỉ là hy vọng Triển hộ vệ và Bạch hiệp sĩ có thể giúp trẫm vài chuyện, để ý tới tổ chức giang hồ này một chút mà thôi.”

Triển Chiêu sửng sốt, cúi thấp đầu, mặt đỏ lên. Đứng lên chắp tay nói: “Vâng, thưa Hoàng thượng.”

Triệu Trinh đè tay ra hiệu cho hắn miễn lễ. Trong miệng cười nói: “Quan hệ của Triển hộ vệ và Bạch hiệp sĩ đúng là thân thiết.”

Triển Chiêu nghe vậy, mặt càng đỏ, cũng may lúc này Trần công công đi tới, nói ‘Bàng Thống đưa Công Tôn tiên sinh về nghỉ’, coi như giải vây cho hắn, nếu không hắn thật sự không biết nên làm sao mới phải. Giương mắt nhìn Bao Chửng, lại chắp tay với Triệu Trinh: “Hoàng thượng, nếu không còn việc gì, thuộc hạ xin phép cáo lui trước.”

Triệu Trinh gật đầu, khoát tay áo. Triển Chiêu đứng thẳng người, rời khỏi Ngự Thư Phòng, sau đó thở hắt ra một hơi dài. Quá kinh khủng, sau này phải cố gắng ít tới đây lại, có thể dứt khoát không đến càng tốt. Trò chuyện với Hoàng thượng không đơn giản chỉ giảm thọ mười năm thôi đâu.

Triển Chiêu bước nhanh tới cửa cung, lấy ngựa, chậm rãi quay lại, nghĩ xem có nên mua chút đồ ăn để an ủi bản thân không. Đột nhiên lại nhớ đến Bạch Ngọc Đường bị hắn va phải cằm còn không quan tâm bỏ người lại ở Khai Phong phủ, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Thảm rồi, con chuột khó chịu kia nhất định sẽ làm mình làm mẩy cho coi.

Sau đó cũng không đoái hoài đến an ủi gì nữa, vỗ vỗ cổ của Hoa Tuyết, nói một câu: “Hoa Nhi ngoan, mau về đi.” Mình thì nhảy lên nóc nhà, vút qua hai ba cái đã không thấy bóng dáng.

Đến khi tới sân nhỏ của mình, tốc độ của Triển Chiêu chậm lại, hết sức thận trọng nhìn vào trong sân. Thấy không có động tĩnh gì, chậm chạp chạy tới ngoài cửa, đẩy ra một khe hở.

Lúc này đã là xế chiều, phòng Triển Chiêu không đốt đèn, trời tối om, không thấy người nào bên trong. Triển Chiêu trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào trong nhìn, quả nhiên không có ai.

Áo ngoài của Bạch Ngọc Đường đã không thấy đâu, túi tiền vốn để trên bàn cũng không thấy, Tuyệt Trần treo cuối giường cũng đi đâu mất. Giường chiếu lộn xộn không được thu dọn, đương nhiên, Bạch Ngũ gia cũng không có khả năng dọn dẹp mấy thứ này.

Triển Chiêu đi vài bước, mở cửa tủ quần áo ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, quần áo của Bạch Ngọc Đường vẫn treo trong tủ.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm vô lực của Vương Triều: “Triển đại nhân, ngài đã về rồi.”

Triển Chiêu không yên lòng gật đầu lên tiếng trả lời, chậm rãi ngồi xuống ghế. Sau đó Vương Triều lại nói: “Ngài mau tới xem đi, không ổn rồi.”

Triển Chiêu ngẩn ra, không rõ câu ‘Không ổn rồi’ này có ý gì. ‘Soạt’ cái đứng lên: “Trong phủ cũng cháy rồi sao?”

Vương Triều xua tay, vẻ mặt đưa đám nói: “Cháy thật còn đỡ.”

Triển Chiêu lại càng thấy lạ, vòng qua Vương Triều, bước nhanh tới, sau đó mặt đen lại. Chỉ thấy sân sau lúc đầu còn rất bình thường, nay đã chứa toàn là mèo. Trắng, đen, li hoa, loạn đầy sân.

Mấy tiểu nha hoàn đã sớm chạy đi, ngay cả Mã Hán, Trương Long cũng núp ở phía xa xa. Chỉ có Triệu Hổ và Huyền Trọng Ôn ngồi xổm dưới đất sờ bụng của mèo con, gãi gãi cằm bọn nó.

Chẳng qua đám mèo con này rất ngoan, chỉ vui vẻ chạy nhảy trong sân, không đến gần phòng và hoa của Bao Chửng.

Triển Chiêu âm thầm thở dài, đỡ trán. Chết rồi, lần này con chuột giận điên rồi.

===—0o0o0o0—===

Editor có lời muốn nói: thấy một đám mèo con sao phải chạy, gặp tui là tui đã nhào qua ôm mấy con rồi. Dù bị tụi nó cào cũng không sao hết.

Trên đời này mối quan hệ toxic duy nhất tui tình nguyện chịu đựng là giữa tui và mấy bé động vật =^^=
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.