Bạch Ngọc Đường nhướng một bên lông mày, khoanh tay nhìn hắn. Triển Chiêu cười híp mắt lau miệng, đưa túi nước sang: "Trạch Diễm, uống nước."
Bạch Ngọc Đường nhận lấy túi nước, tiếp tục nhìn hắn: "Ngươi sợ ta gặp được cái gì trở về không nói cho ngươi à?"
"Ta." Triển Chiêu gãi đầu, nhìn trái nhìn phải. Thấy Bạch Ngọc Đường vẫn đang nhìn mình chằm chằm, hồi lâu mới mơ mơ hồ hồ nói: "Luôn cảm thấy có chút lo lắng."
Bạch Ngọc Đường cầm túi nước, ngửa đầu uống một hớp, nói: "Lo lắng cái gì, Bạch gia gia sao có thể để mấy tên tiểu lâu la không rõ họ tên kia chiếm hời được?" Ngừng nói, dán tới bên tai Triển Chiêu: "Hiện giờ người có thể chiếm hời của Bạch gia gia còn bình yên vô sự được, chỉ có con mèo con biết giày vò người khác là ngươi thôi."
Triển Chiêu lui về sau, đưa tay nhéo hai má của Bạch Ngọc Đường, nghiến răng nói: "Triển gia bị con chuột bạch nhà ngươi chiếm hời nhiều hơn đó, đừng có được voi đòi tiên."
Bạch Ngọc Đường cong môi cười ngồi dậy, kéo tay hắn, dùng hai tay mình bao lấy, ra sức bĩu môi về phía đống lửa: "Miêu Nhi, chuyện gì vậy?"
Mặt Triển Chiêu lại đỏ lên, liếc Bạch Ngọc Đường, lẩm bẩm một câu: "Chuột thiếu đánh." Sau đó đi tới sửa sang lại yên ngựa.
Bạch Ngọc Đường đứng thẳng người, nhìn bóng lưng bận rộn của Triển Chiêu. Tưởng Bình đi tới dùng quạt đập đập y: "Lão ngũ, Triển Tiểu Miêu đã nhìn trúng đệ rồi, có thế nào cũng sẽ không chạy mất đâu."
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, quay đầu nhìn y. Nửa ngày sau mới đáp: "Tứ ca để tiểu đệ suy nghĩ một chút."
Tưởng Bình gãi gãi đầu: "Chuyện của các đệ tứ ca sẽ không nhúng tay vào, tự đệ xử lí đi."
Lúc mọi người tiếp tục lên đường, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường vẫn đi phía sau, Tưởng Bình đánh xe. Từ Khánh và Huyền Trọng Ôn lúc có lúc không trò chuyện trong buồng xe, có vẻ nói chuyện rất hợp nhau. Hôm qua Huyền Trọng Ôn lên xe xuống xe lăn qua lăn lại hơn hai mươi lần, lần này lại đàng hoàng hơn nhiều, cầm chút cá khô còn dư, làm ổ trong buồng xe, nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Lúc đến được Khai Phong phủ đã là buổi sáng vài ngày sau, cửa thành cũng vừa mới mở ra. Triển Chiêu đi sau xe dắt ngựa chạy lên trước, lấy lệnh bài Khai Phong phủ trong lòng đưa tới. Tướng sĩ thủ thành nhận lấy nhìn, trong mắt lập tức chứa đầy vẻ kính trọng.
Uy danh Triển Nam Hiệp lan xa, bọn họ sớm đã nghe thấy. Chỉ là Khai Phong phủ và quân hoàng thành ít khi tiếp xúc, hơn nữa dù có tiếp xúc, thường cũng chỉ gặp được Tứ đại môn trụ của Khai Phong phủ. Dù Triển Chiêu từng ghé qua một hai lần, quân hoàng thành có nhiều người như vậy, nên không phải ai cũng gặp qua hắn. Lần này lại được nhìn thấy người thật, đôi mắt của các binh sĩ đều lóe sáng, nhìn đến nỗi làm Triển Chiêu cảm thấy ngượng ngùng.
Xe ngựa chậm rì rì đứng ngoài cửa Khai Phong phủ, Vương Triều Mã Hán đang đứng trên thềm đá, thấy Triển Chiêu trở về liền vội vàng nghênh đón. Tưởng Bình nhảy xuống xe ngựa, nhìn cửa chính Khai Phong phủ gật đầu. Quả nhiên là Khai Phong phủ, khí thế trang nghiêm này, Tùng Giang phủ không so được.
Vương Triều xốc màn xe mời Huyền Trọng Ôn xuống xe, Triển Chiêu bên kia xán lại: "Vương đại ca, mấy ngày này ta đi vắng, trong phủ vẫn ổn chứ?"
"Ừm." Vương Triều nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cánh tay nâng tại chỗ.
Triển Chiêu sợ hết hồn: "Không thể nào? Không phải có Hắc Hồ à? Đại nhân và tiên sinh không sao chứ?"
Vương Triều buông cánh tay xuống: "Hắc Hồ đại nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh đại nhân, tiên sinh ấy hả, cũng không có việc lớn gì."
Triển Chiêu gãi đầu: "Không đúng, rõ ràng ta nhờ Bàng đại ca tới giúp ta coi chừng đại nhân, Hắc Hồ tính tình cẩn thận nên ta nhờ hắn ở bên cạnh tiên sinh mà."
Vương Triều nghe vậy, mắt mở thật to, dán mắt nhìn chằm chằm Triển Chiêu, làm Bạch Ngọc Đường bên kia có chút bực bội.
Triển Chiêu khó hiểu, đưa tay chọc chọc Vương Triều: "Vương đại ca, làm sao vậy?"
Vương Triều liếc nhìn cửa chính, thấp giọng nói: "Triển đại nhân, nghìn vạn lần đừng để tiên sinh biết Vương gia là do ngài tìm tới, mấy ngày nay ngài nên tránh xa tiên sinh ra, ta đây là vì tốt cho ngài thôi."
Triển Chiêu nghe vậy càng khó hiểu, lên tiếng trả lời, cào đầu đi vào Khai Phong phủ. Mới đi chưa được vài bước, đã thấy Công Tôn vẻ mặt đen thui đeo hòm thuốc trên lưng, bước nhanh về phía cửa. Ở phía sau, Bàng Thống chắp tay đi theo, trong miệng không biết đang nói gì. Sau đó sắc mặt Công Tôn càng ngày càng đen, xoay tay lại đánh, Bàng Thống lại né được. Sau đó một người tiếp tục đi, người kia tiếp tục đi theo lải nhải. Tiếp đó Công Tôn trượt chân suýt ngã, bị Bàng Thống đỡ lấy, kéo vào lòng.
Triển Chiêu há miệng, nhỏ giọng hỏi: "Vương đại ca, mấy ngày nay Bàng đại ca vẫn luôn ở cạnh tiên sinh à?"
Triển Chiêu sửng sốt, miệng há thật to, mở ra lại khép lại, khóe miệng hơi run lên, đột nhiên xoay người đi ra ngoài: "Ta đi tuần phố." Kết quả lại bị Huyền Trọng Ôn đi phía sau chặn đường.
Huyền Trọng Ôn nhìn hắn, trong mắt toàn là vẻ kỳ quái: "Mới sáng sớm, tuần phố cái gì, thân già này đói rồi, phòng bếp ở đâu vậy?" Còn chưa đợi Triển Chiêu trả lời, phía sau truyền đến giọng nói sâu kín của Công Tôn: "Triển hộ vệ, ngươi đã về rồi."
"Ưm." Triển Chiêu cảm giác cả người mình từ đỉnh đầu đến gót chân đều đã tê rần, tóc gáy cũng dựng đứng lên. Cứng ngắc quay người lại, nở một nụ cười co quắp: "Tiên sinh, Triển mỗ đã trở về." Vừa dứt lời, đã thấy Công Tôn xoay người sang phía Bàng Thống thi lễ: "Cung tiễn Vương gia."
Bàng Thống nhếch miệng, cười nói: "Không sao, bổn vương thấy Khai Phong phủ còn rất bận rộn, bổn vương lại đang chán, ở đây phụ một tay là được, tiên sinh không cần khách khí."
Công Tôn Sách nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, nói: "Vậy thì xin đa tạ Vương gia."
Bàng Thống vung tay lên, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt: "Tiên sinh khách sáo rồi, không phải tiên sinh muốn tới Ngự Y Viện nhìn thử sao? Bổn vương đi cùng tiên sinh."
Công Tôn vội vàng xua tay: "Không cần đâu, có Triển hộ vệ rồi mà." Lời còn chưa nói hết, đã bị Bàng Thống cắt đứt: "Bổn vương có thể tự do ra vào hoàng cung, Triển đệ còn cần lệnh bài, hơn nữa, Triển đệ đi xa mệt nhọc, hôm nay để đệ ấy nghỉ ngơi chút đi, vừa lúc bổn vương đang rất có tinh thần, tiên sinh đừng nên khách khí với bổn vương."
Sau đó Bàng Thống nhìn Công Tôn, Công Tôn nhìn Triển Chiêu, tiếp đó Bàng Thống cũng nhìn Triển Chiêu, nhìn đến mức làm Triển Chiêu muốn khóc. Nếu không phải Bạch Ngọc Đường còn đứng bên cạnh, đoán chừng hắn đã sớm ngồi bệt xuống đất rồi.
Cuối cùng sắc mặt Bạch Ngọc Đường xụ xuống, nắm lấy cánh tay Triển Chiêu, xoay người rời đi. Để lại Công Tôn là người trong cuộc vẻ mặt vẻ mặt thản nhiên, Bàng Thống nhéo cằm nhìn bóng lưng bọn họ lẩm bẩm: "Có chuyện rồi đây."
Tưởng Bình cười cười, xoay người nói với Vương Triều: "Vị Vương huynh đệ này, phiền ngươi chuyển lời tới Bạch lão ngũ một tiếng, cứ nói tại hạ đã tới Bạch phủ là được, làm phiền làm phiền." Sau đó túm lấy Từ Khánh, lại cáo từ mọi người, quay người đi mất.
Vương Triều liếc nhìn Công Tôn Bàng Thống, cũng vội vã cùng Mã Hán nắm Hoa Tuyết và Ngọc Linh Lung nhanh như chớp chạy đi. Để lại hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ. Huyền Trọng Ôn chậm rãi đi tới, kéo ống tay áo của hai người kia: "Hai vị, lão đây thì sao?"
Công Tôn ngẩn ra, vội vàng nói: "Mời lão tiên sinh sang bên này, đại nhân lâm triều xong sẽ lập tức trở lại, xin lão tiên sinh chờ một chút." Dứt lời đã mang ông tới phòng sách của Bao Chửng. Đi còn chưa được vài bước, Bàng Thống đã duỗi tay, vẫy vẫy: "Hổ Tử, qua đây."
Triệu Hổ ló đầu ra khỏi chỗ rẽ, sau đó chạy tới: "Vương gia?"
Bàng Thống nói: "Vị lão tiên sinh này là khách quý của Bao đại nhân, phải tiếp đón chu đáo, bổn vương muốn cùng Công Tôn tiên sinh tiến cung một chuyến, trước giờ Thân sẽ trở về."
Triệu Hổ vội vàng ôm quyền lên tiếng trả lời: "Vâng, Vương gia."
Bàng Thống xoay người nói với Công Tôn: "A Sách, chúng ta đi thôi." Đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Công Tôn Sách, kéo ra ngoài. Triệu Hổ hơi hơi nghiêng đầu, không chú ý tới ánh mắt như muốn xin giúp đỡ của Công Tôn.
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường kéo thẳng đến sân nhỏ của mình, mới vừa bước vào cửa sân, hắn đã đứng yên tại chỗ. Trong sân trông có vẻ không thay đổi, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, bắt đầu kiểm tra quanh sân.
Cây hoa lê còn, cây mai cũng còn. Bàn đá tròn vẫn ở đó, bàn cờ phía trên cũng ở nguyên tại chỗ. Khay gỗ lim và ấm trà ly trà chắc là đã cất đi rồi. Nhưng sao cái bàn nhìn vừa quen vừa lạ nhỉ.
Triển Chiêu nhíu mày, lại tiến đến bên cạnh cái bàn đá nhìn thử, cẩn thận sờ lên, sau đó chợt rụt lại. Không đúng, cái 'bàn đá' này nhìn thì không thay đổi, nhưng sờ vào lại giống một khối ngọc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]