Kỳ Cẩm Hoàn đóng mở miệng mấy lần, cuối cùng cũng không thể thốt ra từ gì.
Giang Du đem toàn bộ biểu tình của hắn thu vào mắt, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, "Cậu thể hiện thái độ như vậy. Cẩm Hoàn, bốn năm qua cũng đủ để tớ hiểu rõ tình cảm của mình với cậu."
Thấy Kỳ Cẩm Hoàn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn mình, Giang Du thu hồi nụ cười, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, "Tớ cũng thích cậu."
Kỳ Cẩm Hoàn bất ngờ bị câu 'tớ thích cậu' này của Giang Du đánh cho ngơ người, tuy rằng trong bốn năm qua Kỳ Cẩm Hoàn chắc chắn Đường Tây có tình cảm với mình từ thái độ ngầm chấp nhận của cậu, nhưng khi nghe được chính chủ thừa nhận là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, khiến cho hắn bỗng chốc tâm tình rối như tơ, mừng rỡ như điên.
Nhưng còn chưa để hắn tiếp tục đắm chìm trong vui sướng, câu nói tiếp theo của Giang Du một lần nữa mạnh mẽ đẩy hắn rơi lại xuống hầm băng.
Thiếu niên vẫn nhìn hắn, đôi mắt trong suốt chứa đầy kiên định nghiêm túc, "Nhưng tớ cũng muốn tiếp tục được đào tạo chuyên sâu, tớ muốn trở thành một nhạc sĩ ưu tú."
Khi cậu nói đến giấc mơ âm nhạc, ánh mắt càng thêm linh động, lấp lánh tựa như bầu trời đêm chứa đựng các vì sao xinh đẹp, sự đẹp đẽ nay khiến Kỳ Cẩm Hoàn không thể tiếp tục nổi giận với cậu.
Âm nhạc đối với Đường Tây có ý nghĩa gì, Kỳ Cẩm Hoàn từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-cach-ngan-can-the-than-chiem-cho/865828/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.