Một câu nói nhưng người nghe khác nhau sẽ có ý nghĩa khác nhau. Nghe được lời Giang Du, Tưởng Kỳ vẫn luôn vờ hôn mê lập tức chửi thề trong lòng. Qủa nhiên, chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng nức nở của Đường Tiêu Tiêu, cùng thanh âm không nén nổi vui mừng của Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn nhìn hài tử trầm mặt ít lời trước mặt, thường nghe con nhà nghèo hiểu chuyện sớm, nghĩ đến lời vừa nói của Viên Nhất Dương, Tưởng Chấn trong tâm thoáng yên lòng, ông vỗ vỗ bả vai thiếu niên, trầm giọng nói, "Bọn họ dám! Con là con trai của Tưởng Chấn ta, chỉ cần con chịu về nhà, ta xem kẻ nào dám nói ra nói vào!"
Đường Tiêu Tiêu miễn cưỡng lau khô nước mắt, cũng vội vàng mở miệng, "Dương Dương, con yên tâm, có mẹ ở đây, không có ai dám khi dễ con, con không cần suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần con chịu về nhà, mẹ không quan tâm những kẻ đó nói gì, bao nhiêu năm nay cực khổ con rồi, chờ về nhà mẹ sẽ bảo má Vương bồ bổ cho con."
Nghe đến đây, Tưởng Kỳ rốt cuộc không giả vờ tiếp được nữa, y thấp giọng 'ư' một tiếng, thành công hấp dẫn ánh mắt Tưởng Chấn, mí mắt y run rẩy vài cái, vẻ mặt mờ mịt nhìn Viên Nhất Dương được Đường Tiêu Tiêu ôm vào lòng, một lúc lâu mới nở nụ cười tái nhợt, "Nhất Dương, em cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao, cha mẹ đều rất quan tâm em, hiện tại em trở về, hai người nhất định rất vui."
Nói xong câu đó, ánh mắt y hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-tram-cach-ngan-can-the-than-chiem-cho/2875709/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.