Kỷ Vân Chi sững người, kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Huyền. Hắn vậy mà biết Vân Chí phường là tiệm của nàng sao? Cũng không phải là nàng cảm thấy Lục Huyền không thể điều tra ra chuyện này, chỉ là nàng cảm thấy hắn không nên quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
"Cái này thế nào?" Lục Huyền chỉ vào một khối điểm tâm.
"Cái đó Nhị gia ăn có thể sẽ thấy quá ngọt." Kỷ Vân Chi ngồi gần lại, cầm một khối bánh khác đưa cho Lục Huyền.
Lục Huyền ăn hết hai miếng, lại cầm lấy điểm tâm khác ăn.
"Cứ nhìn ra ngoài cửa sổ làm gì? Mùa này tiêu điều, cũng chẳng có cảnh đẹp gì." Lục Huyền ngẩng mắt nhìn nàng, "Có tâm sự?"
Kỷ Vân Chi khẽ ừ một tiếng, lo lắng nói: "Hơi lo lắng cho Thiện Hòa, không biết sau khi gả vào Tần gia rồi nàng ấy có ổn không..."
Tuy rằng việc có thai trước hôn nhân không thể chỉ trách một bên, nhưng chuyện này vừa xảy ra, Kỷ Vân Chi liền sinh ra nghi ngờ về nhân phẩm của vị lang quân nhà họ Tần. Một mặt, nàng cảm thấy nếu Lục Thiện Hòa đã có thai thì cũng chỉ có thể gả đến Tần gia, mặt khác lại cảm thấy đây không phải là một lựa chọn tốt.
Nhưng nàng lại đã đồng ý giữ bí mật cho Lục Thiện Hòa, không thể nói ra chuyện nàng có thai...
Nàng ưu phiền nhìn Lục Huyền, hỏi: "Nhị gia, chàng lần trước nói gia phong nhà họ Tần không tốt, nếu Thiện Hòa về sau này sống không tốt thì phải làm sao?"
"Nàng ấy sống tốt hay không đều là lựa chọn của chính nàng ấy, chọn sai đường cũng là kiếp nạn của nàng ấy." Lục Huyền nói, "Không vấp ngã thì làm sao trưởng thành."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Kỷ Vân Chi có chút sốt ruột, "Chuyện đại sự như hôn nhân nếu đánh cược thua thì sẽ mất cả đời!"
"Trời không tuyệt đường người." Lục Huyền nói.
Hắn ngước mắt nhìn Kỷ Vân Chi cau mày lo lắng, lại nói: "Ngã xuống thì đứng dậy, bị bắt nạt thì đánh trả, không muốn sống nữa thì có thể hòa ly về nhà, không có gì to tát."
Kỷ Vân Chi nghe hắn nói vậy, có chút bất ngờ. "Không muốn sống nữa thì có thể hòa ly sao?" Nàng khẽ hỏi.
Động tác lấy bánh ngọt của Lục Huyền khựng lại, hắn nhướng mày nhìn Kỷ Vân Chi, cảnh cáo: "Nàng không được."
Kỷ Vân Chi nghĩ nghĩ, khẽ "ừm" một tiếng, lẩm bẩm như tự nói với mình: "Đúng vậy, hôn sự do Thánh thượng ban tự nhiên là không được."
Lục Huyền nhíu mày, đem miếng bánh ngọt vừa nhấc lên nhét vào miệng Kỷ Vân Chi.
Kỷ Vân Chi và Lục Huyền đến Đông Cung, đã có cung nhân ngóng đợi từ sớm, tươi cười nghênh đón, dẫn đường cho hai người.
Cung nhân dẫn đường đến Cúc Nhã , Thái tử đích thân ra nghênh đón. Thái tử vỗ vỗ cánh tay Lục Huyền, cười nói: "Đầu năm việc nhiều, đã lâu không gặp."
Kỷ Vân Chi thấy Lục Huyền và Thái tử sóng vai đi vào trong , dường như không có bước hành lễ chính thức. Nàng theo sau bọn họ bước vào trong , Thái tử phi cũng đứng dậy đón, nắm lấy tay Kỷ Vân Chi, hòa nhã nói: "Hiện tại thân thể ngày càng nặng nề, nên không ra ngoài đón nàng."
Kỷ Vân Chi cong môi cười, nói: "Người hiện tại đương nhiên là phải lấy việc chăm sóc bản thân và tiểu điện hạ trong bụng làm trọng."
Bốn người ngồi xuống, cung nữ nối đuôi nhau đi vào, bưng lên trái cây điểm tâm và trà nước. Thái tử phi phân phó cung nữ đi gọi Tạ Chiêu tới.
Cung nữ vừa bước qua cửa, Tạ Chiêu đã tự mình chạy đến.
Hắn chạy đến trước mặt Kỷ Vân Chi, trịnh trọng hành lễ, giọng nói trẻ con non nớt nhưng lại nghiêm túc nói: "Ơn cứu mạng, Tạ Chiêu khắc cốt ghi tâm!"
Kỷ Vân Chi bị bộ dáng nghiêm túc của hắn chọc cười, xoa đầu hắn, nói: "Tiểu điện hạ khách khí rồi."
Thái tử phi lập tức tiếp lời, cười nói: "Đây không phải là chuyện khách khí. Mấy ngày trước ta còn nói riêng với Thái tử rằng nàng là ân nhân, là phúc tinh của Chiêu nhi. Chiêu nhi cũng thích nàng, không bằng nhận làm nghĩa mẫu đi."
Kỷ Vân Chi có chút kinh ngạc, nàng không lập tức trả lời, mà lặng lẽ nhìn về phía Lục Huyền.
Lục Huyền đang cầm chén nước, lắc đầu với nàng.
Kỷ Vân Chi lập tức nói với Thái tử phi: "Vốn là người hàng xóm, là người nhà. Cần gì phải phiền phức như vậy, làm nhiều bước rườm rà, lại thêm một tầng quan hệ."
Thái tử gật đầu, nói: "Cũng đúng. Vốn là thẩm mẫu, cũng không cần nhận thêm thân phận nghĩa mẫu nữa."
Thái tử phi nghe Thái tử nói vậy, cười với Tạ Chiêu, , "Chiêu nhi phải nhớ ơn cứu mạng của thẩm mẫu, sau này lớn lên, cũng phải ghi nhớ trong lòng."
Tạ Chiêu nghiêm túc gật đầu. "Nhớ ơn cứu mạng của thẩm mẫu, cũng thích thẩm mẫu!"
Bên này Thái tử phi và Kỷ Vân Chi trò chuyện, bên kia Thái tử và Lục Huyền cũng hàn huyên.
Thái tử trước tiên hỏi thăm Lục Kha và việc chuẩn bị thi cử của Lục Kha thế nào, Lục Huyền lắc đầu nói: "Năm nay cũng chỉ có thể tích lũy kinh nghiệm, muốn thi đậu không dễ."
"Cũng không vội, bọn họ còn nhỏ." Thái tử cười nói.
Lục Huyền gật đầu, trong lòng lại không đồng ý với cách nói mười bảy tuổi còn nhỏ. Nhưng hắn vẫn luôn hiểu rõ năng lực của hai đứa em trai này, tuy rằng ủng hộ, tương trợ, nhưng cũng không đặt nhiều kỳ vọng.
"Mấy năm nay vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, hiện tại trở về đột nhiên nhàn rỗi nhiều, có thấy không quen không?" Thái tử hỏi.
Lục Huyền trầm ngâm một lát, nói: "Không có gì không tốt, cởi giáp về vườn cũng là một loại an nhàn."
Thái tử liên tục lắc đầu, cười nói: "Vậy thì không được, chiến sự này còn chưa kết thúc hoàn toàn, ngươi không thể buông tay!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]