Cuối cùng cũng đặt chân xuống đất, Kỷ Vân Chi vội vàng thu tay lại khỏi vai Lục Huyền, lúc thu tay lại mu bàn tay vô tình chạm vào cổ Lục Huyền, nàng bỗng cảm thấy mu bàn tay nóng ran, lặng lẽ giấu ra sau lưng.
Sau đó, tay nàng chạm vào tay Lục Huyền.
Đã xuống khỏi thang gỗ rồi, nhưng tay Lục Huyền đang ôm eo nàng lại không buông ra.
Vì vậy, Kỷ Vân Chi nhất thời không biết nên đặt tay ở đâu.
Mấy nha hoàn đã thức thời lui ra từ lâu, dưới gốc cây hạnh to lớn, hai người nhẹ nhàng ôm nhau.
Kỷ Vân Chi hơi ngửa người ra sau, không muốn để tiếng tim đập của mình in lên lồng n.g.ự.c Lục Huyền. Nhưng theo động tác ngửa người của nàng, cả vòng eo thon thả đều rơi vào lòng bàn tay hắn.
Một lúc lâu sau, đối với Kỷ Vân Chi mà nói giống như đã trải qua ba mùa thu. Nàng nhỏ giọng lên tiếng: “Nhị gia?”
Lục Huyền đưa tay lấy một chiếc lá khô dính trên tóc nàng, cũng buông nàng ra, xoay người đi vào phòng.
Kỷ Vân Chi cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng đỏ vừa treo lên cây hạnh, nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉnh lại quần áo, lặng lẽ đi theo sau Lục Huyền, vào phòng.
Lục Huyền đứng trong phòng, quan sát căn phòng có chút xa lạ. Tối hôm qua trở về hắn không nhìn rõ lắm.
Kỷ Vân Chi quan sát sắc mặt hắn, nói: “Không biết từ lúc nào đã bày biện thêm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-to-hon-thu/3703610/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.