"Cô nương nhà ai mà đứng ngẩn người ra đó, bị dọa choáng váng rồi à?" Rèm xe được vén lên một nửa, lộ ra gương mặt tuấn tú của một thiếu niên.
Thần kinh Kỷ Vân Chi căng thẳng, đang chìm đắm trong suy tư, câu hỏi bất ngờ này khiến nàng giật mình. Nàng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng liếc nhìn người trong xe, rồi kéo Nguyệt Nha Nhi quay người bỏ đi.
"Ha! Ta đáng sợ đến vậy sao?" Tạ Lâm bật cười thích thú, "Nơi này vừa mới có người chết, ta thấy hai người các ngươi vẻ mặt khả nghi, đáng lẽ phải áp giải về nha môn thẩm vấn mới đúng!"
Giọng điệu hắn nhẹ nhàng, không mấy nghiêm túc, ngược lại còn mang theo ý trêu chọc.
Kỷ Vân Chi dừng bước, nàng không thể bị đưa đến nha môn. Nàng đành phải quay người lại, cúi đầu giải thích: "Đi ngang qua thấy cảnh tượng này hơi kinh hãi, nhất thời chưa kịp phản ứng, giờ đang định về nhà đây."
"Ồ? Vậy sao? Còn trẻ mà nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể đến ngây người?"
"Vân Hằng." Từ trong xe ngựa truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông khác, mang theo ý trách cứ nhẹ nhàng.
Vẻ mặt tươi cười trên mặt Tạ Lâm lập tức biến mất.
Kỷ Vân Chi trong nháy mắt cứng đờ người. Giọng nói quen thuộc này...
Nguyệt Nha Nhi phản ứng nhanh hơn nàng, đã buột miệng gọi "Nhị gia?".
Sắc mặt Kỷ Vân Chi tái nhợt, nàng nhẹ nhàng kéo Nguyệt Nha Nhi một cái, nhưng đã muộn.
"Ơ?" Tạ Lâm lại đánh giá Kỷ Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-to-hon-thu/3703590/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.