“Con muốn chuyển đi đâu?” Lão phu nhân sửng sốt, “Chẳng lẽ Lục gia chúng ta không chứa nổi con hay sao!”
Kỷ Vân Chi ngoan ngoãn nhìn lão phu nhân, không trả lời ngay, im lặng một lát, rồi dịu dàng nói: “Di nãi nãi, con sẽ thường xuyên về thăm người.”
Con người dịu dàng như mây, giọng nói ôn hòa như nước, nhưng đáy mắt lại kiên định.
Tô thị không vừa mắt nàng, Kỷ Vân Chi tuyệt đối sẽ không gả cho Lục Kha làm con dâu của Tô thị.
Còn về Lục Nguyên, Kỷ Vân Chi ghét bị người khác tính kế, nên sẽ không để kẻ xấu toại nguyện.
Nam nhân trên đời nhiều vô số kể, chẳng lẽ nàng nhất định phải gả cho nhà họ Lục sao? Hơn nữa, nàng cũng không nhất thiết phải lấy chồng để tìm kiếm nơi nương tựa. Nàng có thể tự nuôi sống bản thân, một mình cũng có thể sống tốt.
·
Kỷ Vân Chi vừa nghĩ đến chuyện hôm qua, vừa đi về phía chỗ ở của lão phu nhân. Mang theo nha hoàn Nguyệt Nha Nhi.
Nàng sống ở dãy phòng phía sau Hạc Thanh Đường của lão phu nhân, đi qua vườn hoa và hành lang là đến nơi.
Kỷ Vân Chi bước qua cửa, nhìn thấy Lục Nguyên đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng.
Thấy nàng, Lục Nguyên sải bước về phía nàng.
Kỷ Vân Chi chậm rãi lùi lại nửa bước, mỉm cười chào hỏi: “Tứ gia.”
Nghe nàng thay đổi cách xưng hô, Lục Nguyên sững người. Kỷ Vân Chi từ nhỏ đã giống như các cô nương khác trong nhà họ Lục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-to-hon-thu/3703585/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.