“Em từng nói, thời gian còn rất nhiều, em có thể đợi được anh. Trước đây em đã không biết rằng có ngày mai chưa chắc là sẽ có về sau.
Nhớ nhung là nỗi đau biết thở, nó tồn tại ở mọi ngóc ngách trong cơ thể em. Ngâm nga bài hát anh thích sẽ thấy đau, đọc lại những lá thư của anh viết sẽ đau, ngay cả khi im lặng cũng thấy đau.
Sự nuối tiếc là nỗi đau biết thở, nó di chuyển trong tất cả các mạch máu của em, hối hận vì đã không quan tâm anh nhiều hơn cũng đau, giận bản thân không hiểu anh cũng đau, muốn gặp anh nhưng không thể gặp được là đau đớn nhất...”
An Nhiên ngồi ngả lưng ra phía sau, mắt cô khẽ nhắm lại, tai đeo headphone thả mình trong giai điệu da diết của bài hát. Trước đây, cô ít khi nghe những bài hát mang âm điệu bi thương như vậy, nhưng ba tháng nay, ngày nào cô cũng nghe đi nghe lại bài hát này và vô hình trung nó trở thành thói quen mỗi khi có thời gian thư giản cô lại bật lên nghe.
Hôm nay là ngày cuối cùng An Nhiên làm việc ở công ty du lịch này, sau nhiều năm gắn bó, cuối cùng cô cũng quyết định rời bỏ. Những đồng nghiệp trong công ty không hiểu vì sao cô lại quyết định đột ngột như vậy, nhưng có lẽ đối với họ là đột ngột, còn đối với cô là cả một quá trình dài, rất dài...
- Chị Nhiên!
Một cái vỗ nhẹ lên vai khiến An Nhiên khẽ giật mình choàng tỉnh.
- Chị đang ngủ sao?- Thu Vân cười hì hì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-thuong-nho/1745081/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.