Trong gian phòng khách nhỏ yên tĩnh, An Nhiên ngồi trên chiếc ghế sofa đầu cúi xuống nhìn ly nước đang được xoay xoay không ngừng trong hai bàn tay nhỏ nhắn của cô. Thật ra là cô đang cảm thấy có chút mắc cỡ vì những gì xảy ra vừa rồi, cô chẳng dám ngước mặt lên nhìn Gia Hào đang ngồi bên cạnh.
- Ly nước sắp bị em xoay chóng mặt rồi đó.
Giọng Gia Hào châm chọc, ngược lại với cô, anh dường như chẳng có chút gì tỏ ra ngượng ngùng cả. Anh ngồi thản nhiên lưng tự vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng ánh mắt nhìn cô. Cô lầm bầm trả lời:
- Cái ly thì làm gì biết chóng mặt chứ.
- Nhưng anh thấy chóng mặt, vì cứ nhìn cái ly trong tay em.
- Thì anh đừng có nhìn- An Nhiên ngước lên nhìn anh bướng bỉnh.
Gia Hào bật cười thành tiếng, anh ngồi thẳng người, khuôn mặt kề sát vào mặt cô, ánh mắt hấp háy ánh cười:
- Sao mặt em đỏ vậy hả? Mắc cỡ sao?
Đột nhiên bị nói trúng tim đen, An Nhiên chớp nhanh đôi mi quay mặt lãng tránh ánh mắt của Gia Hào, nói cứng:
- Ai mắc cỡ? Có gì mà mắc cỡ.
- Thật không có sao?
Gia Hào vẫn không buông tha cho cô:
- Vậy sao không dám nhìn anh chứ?
Bị chọc giận, An Nhiên quay sang dùng chiêu cuối cùng- “đuổi khách”:
- Trễ rồi đó, anh không định đi về hả?
- Không.
Ách, từ bao giờ, Gia Hào lại trở nên “mặt dày” như vậy chứ? Cô trợn mắt nhìn vẻ mặt bình thản của anh không nói được lời nào, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thoi-thuong-nho/1745074/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.